Lúc này, người phục vụ đứng đầu cười lấy lòng, trực tiếp đồng ý thay cho Ninh Trí Viễn: “Tất nhiên rồi, bạn học Ninh Trí Viễn của chúng ta rất thích uống sữa mà!”
Hắn bước tới bên Ninh Trí Viễn, véo nhẹ vào người cậu, thì thầm vào tai cậu: “Cậu biết vị này là ai không? Chưa ai dám từ chối ngài ấy đâu!”
Ninh Trí Viễn tức giận: Tôi còn chưa kịp từ chối thì bị anh véo rồi! Còn nữa, sao anh phải nói rõ tên tôi ra thế! Cái sữa này là đàng hoàng à? Anh uống thử đi!
Cậu chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngồi xuống bên cạnh người kia, một chai sữa lập tức được đưa ra trước mặt.
Tên bá tổng miệng lưỡi độc ác, dáng vẻ kiêu ngạo, đang ngồi vắt chân thoải mái, “Còn không mau cảm ơn chú Tạ?”
Thật sự uống sữa à? Ninh Trí Viễn thực ra rất thích uống sữa, lúc này cũng không làm ra vẻ, mỉm cười: “Cảm ơn chú.” Uống sữa thì uống sữa, dù sao thì cậu đang ở trong cái phòng này, dù không làm gì cả, cẩu huyết cũng sẽ tự động xối đến thôi.
Tạ Yến nghiêng đầu nhìn cậu, thấy thiếu niên ngoan ngoãn cầm chai sữa, khẽ uống từng ngụm, trên mặt còn lộ vẻ hài lòng, lúm đồng tiền đáng yêu đều hiện lên, vừa nhìn là biết chưa trải đời bao nhiêu.
Ninh Trí Viễn, gia sư của cháu gái hắn, hắn ngẫu nhiên gặp cậu vài lần là khi cháu gái hắn học bài qua mạng, không ngờ khi cậu tháo kính ra trông còn trẻ hơn cả cháu gái hắn mấy tuổi.
Bạn học nhỏ, vị thành niên? Hừ.
Hắn ghé sát tai Ninh Trí Viễn, nhìn thấy lông tơ trên cơ thể cậu đều dựng thẳng lên, không khỏi cong môi cười, khe khẽ nói: “Thầy Ninh, sao lại kiêm chức nhiều việc làm thêm thế?”
“Khụ, khụ khụ khụ khụ……” Ninh Trí Viễn bị sặc sữa, ho đến mặt đỏ bừng cả lên. Tạ Yến vội vã đưa tay vỗ vỗ vào lưng cậu, “Sao thế? Đừng uống vội thế, nào, lấy thêm hai chai nữa.”
Ninh Trí Viễn để mặc hắn vỗ, ánh mắt dại ra, Thầy Ninh cái gì? Anh ta là học sinh nào? Không phải, cậu đâu có học sinh nào như vậy! Mọi học sinh của cậu đều rất bình thường!
“Tạ thiếu gia ưng cậu nhóc này hả? Lần đầu tiên tôi thấy anh thế này đấy.” Một người trong phòng trêu ghẹo.
Tạ Yến liếc nhìn người đó một cái, “Bạn học nhỏ còn là trẻ vị thành niên.”
Người kia giật mình toát mồ hôi lạnh, “À, vâng, vâng, tạ thiếu gia thương tình, thấy bạn học nhỏ làm việc vất vả, mời cậu ấy uống hai ly sữa thôi mà.”
Ninh Trí Viễn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sau khi bình tĩnh lại thì uống vài ngụm nữa, cuối cùng uống xong chai sữa, lại cứ vào đúng lúc này, có người lại lấy chai rỗng đi và đưa thêm hai chai sữa đầy.
Tạ Yến nhìn cậu, mỉm cười, “Uống nhiều vào, cao lớn chút.”
Ninh Trí Viễn không muốn uống nữa, nhưng nhìn Tạ Yến có vẻ thân thiện, nhưng thái độ thực ra lại không thể từ chối, đành phải cố gắng uống hết hai chai sữa còn lại, nhỏ giọng nói: “Chú, tôi muốn đi vệ sinh.”
Tạ Yến không cản.
Ninh Trí Viễn vừa bước ra ngoài, mặt mày liền trầm xuống, hung hăng tháo chiếc nơ trên cổ, đi thẳng về phía phòng thay đồ. Cậu đã đi xong kịch bản cưỡng ép rồi, giờ đã tỉnh táo hơn nhiều. Bạch Liễm, cái vụ này đáng lẽ không nên tới! Cái gì mà thưởng chuyên cần, đi không được thì mẹ nó cứ xin nghỉ đi! Giúp, giúp cái rắm!
City thấy cậu đi ra, biết là có chuyện rồi, lại nhìn thấy vẻ mặt như kiểu thần chắn gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật, cũng không dám ngăn cản, chỉ đành để mặc cậu rời đi.
Ninh Trí Viễn bước ra ngoài cửa, hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ, chuẩn bị bắt taxi về trường thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Cậu không nhìn màn hình mà bắt máy luôn: “Alo?”
“Huhuhu, Ninh Ninh!!! Người tớ nhặt về đã hồi phục trí nhớ rồi, anh ấy là tam thiếu gia nhà họ Thiệu ở Bắc Kinh, có vị hôn thê rồi, muốn cho tớ 500 vạn, cắt đứt quan hệ với tớ!!”
Ồ, hóa ra là ngược văn. Đợi đã, bao nhiêu tiền?
“Lấy đi! Nhanh lên lấy đi!” Ninh Trí Viễn kích động nói, “Ai gặp thì có phần đấy!”