Trạng Thái Tinh Thần Quá Tuyệt Vời

Chương 2: Bạn cùng phòng "bạch hoa" của tôi (2)

Nếu rót rượu kiểu như trong các dịp lễ tết cùng các chú các bác ngồi kề nhau, mỗi người một ly thì Ninh Trí Viễn biết, nhưng là một nhân viên phục vụ, thì không.

Vì vậy, Ninh Trí Viễn thành thật lắc đầu.

“Không sao đâu, bạn học Ninh, chỉ cần cậu không làm đổ rượu lên người khách là được, còn lại thì dễ giải quyết thôi.”

... Giải quyết thế nào? Ninh Trí Viễn chưa kịp hỏi ra, đã bị kéo vào phòng thay đồ, chiếc áo sơ mi và T-shirt bị tháo ra một cách mạnh mẽ, cậu được thay vào một chiếc áo vest kẻ xám, sơ mi trắng quần tây, thắt một chiếc nơ màu đen, kính đen cũng bị thay bằng kính áp tròng, thậm chí tóc còn được dùng keo xịt tóc vuốt gọn gàng.

“Cậu gọi tôi là City là được, ước mơ của tôi là trở thành một người của City đấy. Ôi, bạn học Ninh, cậu mặc vậy trông rất City! Có chút giống Tiểu Bạch đó!”

Ninh Trí Viễn nhìn mình trong gương, nhíu mày.

Giống với Bạch Liễm thì cậu thừa nhận. Vì hai người đều có hoàn cảnh giống nhau, đều là sinh viên nghèo và đều thích mặc sơ mi trắng. Nhưng cậu tự nhận mình là một thanh niên khỏe mạnh, thích chơi bóng rổ, ít nhất cũng có chút cơ bụng, dáng người tốt hơn Bạch Liễm, người kia nhìn như gà luộc vậy.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, mặt cậu trắng hơn Bạch Liễm, kiểu trắng tinh, như sữa, còn có chút trẻ con mập mạp, ngày thường đeo kính đen đè một chút còn được, nhưng giờ bỏ kính ra, lông mi chớp chớp một chút, muốn bao nhiêu ngây thơ thì có bấy nhiêu ngây thơ, trông như vị thành niên vậy.

Với gương mặt này mà đi rót rượu cho người ta, không biết sẽ gặp phải chuyện gì... Lúc nãy không nghĩ kỹ, không nên đồng ý với Bạch Liễm, nếu mà gặp phải cái gì đó như kịch bản chim hoàng yến cẩu huyết thì thực sự không biết khóc chỗ nào nữa.

City nhìn thấy biểu cảm của Ninh Trí Viễn, như biết được cậu đang nghĩ gì, lập tức bảo đảm: “Bạn học Ninh yên tâm, bọn tôi làm ăn chân chính, tuyệt đối không làm những chuyện không sạch sẽ đâu, tối nay cậu chỉ cần giúp một tay là được, không có chuyện gì đâu.”

Đúng vậy. Cậu cái gì cũng chẳng biết, sao lại đồng ý thay ca cho người ta làm gì? Sao người này lại có thái độ như thể cậu rất quan trọng như vậy?

Quỷ nhập thân, chắc chắn là quỷ nhập thân. Thôi thì đến cũng đến rồi. Cậu nghiêm túc nói: “Ừ, tôi hiểu rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ báo cảnh sát.” Tuy rằng cảnh sát trong thế giới này là thứ vô dụng nhất.

Sau đó, mặt cậu đã bị véo một cái rất không lễ phép.

Tối nay, Ninh Trí Viễn chỉ cần ở trong một ghế lô rót rượu cho người ta, phòng chữ thiên số 99, cậu theo sau người khác, đẩy xe vào, cúi đầu, không muốn người trong phòng chú ý đến mình.

Nhưng cậu quên mất, mọi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười, cậu lại cúi đầu thế này, ngược lại càng thu hút sự chú ý. Cửa vừa đóng, trong phòng liền vang lên một giọng nói trầm ấm: “Cậu kia, ngẩng đầu lên.”

Giọng nói chuẩn kiểu tổng tài bá đạo. Ninh Trí Viễn da đầu tê dại, hối hận vô cùng, trời ạ, không nên ôm tâm lý may mắn? Ngẩng đầu lên cái gì? Đây là Hoàng thượng tuyển phi sao?

Cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười lịch sự, sau đó liền nghe thấy một tiếng cười nhạt từ người kia: “Kể từ khi nào nơi này lại tuyển dụng trẻ vị thành niên thế này?”

Rất tốt, một tên bá tổng miệng lưỡi cay độc.

Ninh Trí Viễn tự tin đáp lại: “Xin lỗi chú, hình như tôi đi nhầm phòng rồi. Chúng tôi có bài tập nghỉ đông là trải nghiệm làm việc sinh hoạt, tôi chỉ đến trải nghiệm một ngày thôi, vốn dĩ không bị sắp xếp tới phòng của mọi người.”

Đúng vậy, tôi chính là trẻ vị thành niên, cách xa tôi một chút.

Người ngồi ở ghế chủ vị nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng mỉm cười, “Cậu học sinh làm bài tập vất vả, chú mời cậu uống sữa nhé?”

Ninh Trí Viễn suýt nữa đã chết lặng.

Cậu hình như không phải là người qua đường, phòng này cậu đến thật sự là không hiểu được, đây là một tình tiết cưỡng chế trong kịch bản của cậu phải không?