Trạng Thái Tinh Thần Quá Tuyệt Vời

Chương 1: Bạn cùng phòng "bạch hoa" của tôi (1)

Khi Ninh Trí Viễn trở về ký túc xá, bạn cùng phòng Bạch Liễm đang chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy cậu về, đôi mắt Bạch Liễm sáng lên, thò lại gần, môi anh đào hồng nhuận chu lên rồi làm nũng: "Ninh Ninh, tối nay tớ có việc không thể đi làm được, cậu có thể thay tớ đi một hôm không? Nếu xin nghỉ thì sẽ mất thưởng chuyên cần! Lương tớ sẽ chuyển cho cậu sau, được không?"

Bạch Liễm là một sinh viên nghèo, nhà rất khó khăn nhưng lại rất kiên cường. Để trang trải cuộc sống, mỗi tối cậu đều làm phục vụ tại một câu lạc bộ. Dù mỗi đêm phải chịu đựng đủ loại khách quấy rối, nhưng cậu vẫn gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không bị bất kỳ cám dỗ nào làm lung lay.

Thực ra, Ninh Trí Viễn đã nói với cậu ấy rằng cách kiếm tiền như vậy không nhất thiết sẽ có thu nhập cao. Dù sao thì họ cũng là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, chỉ cần mở lớp dạy kèm trực tuyến có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng Bạch Liễm lại nói rằng ông chủ câu lạc bộ đã có ân với cậu ấy, cậu ấy không thể vong ân phụ nghĩa.

Ừm... Ninh Trí Viễn tôn trọng lựa chọn của Bạch Liễm.

"Thay ca? Tớ chẳng biết gì hết, hơn nữa việc này có đúng quy định không?" Ninh Trí Viễn không mấy muốn đi.

"Không sao đâu, có bạn tớ ở đó, cậu ấy sẽ chỉ cho cậu làm thế nào, chỉ cần bưng bê chút rượu gì đó là được, rất đơn giản, cậu chắc chắn làm được!"

… Cậu định hỏi là việc này có đúng quy định không. Nhưng thấy Bạch Liễm tự tin như vậy, hơn nữa tối học sinh của cậu cũng vừa xin nghỉ. Vì vậy, Ninh Trí Viễn gật đầu đồng ý.

Bạch Liễm thấy cậu đồng ý thì vui vẻ tặng cậu một nụ hôn gió, vẫy tay rồi bay ra khỏi cửa như một chú chim nhỏ vui vẻ.

Ninh Trí Viễn nâng tay nhéo giữa mày. Cậu biết Bạch Liễm sắp đi đâu rồi. Dạo gần đây, Bạch Liễm ở ven đường nhặt được một người ăn xin mất trí nhớ, tạm thời không thể tìm được người thân, nên cậu ấy đã thuê một căn phòng ở cùng anh ta. Bạch Liễm đã nói hôm nay là kỷ niệm một tháng họ gặp nhau, người ăn hẹn cậu ấy đi ăn tối, nói sẽ cho cậu ấy một bất ngờ.

Người ăn xin đó chắc hẳn là một đại ca xã hội đen bị truy sát, hoặc có thể là một bá tổng vì anh chị em trong gia đình tranh giành tài sản hãm hại khiến cho bị tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ. Hy vọng bọn họ là một bộ kịch bản ngọt sủng, nếu là ngược luyến tình thâm thì có lẽ cậu, một người qua đường, nói không chừng cũng sẽ bị cuốn vào.

Sở dĩ Ninh Trí Viễn có suy đoán như vậy là bởi đây là một thế giới đầy cẩu huyết.

Cậu vốn là một sinh viên bình thường, lại vì muốn sáng tạo một đêm kỳ tích trong kỳ thi cuối kỳ, vào rạng sáng khi đang ôn bài thì đột tử và xuyên vào thế giới này. Trong thế giới này, một bà lão mà bạn giúp đỡ qua đường có thể là bà nội ruột của bạn; một con chó mà bạn đá ở trên đường có thể là một nhân vật quyền cao chức trọng nào đó hồn xuyên vào; và cha bạn có thể sẽ cho bạn uống thuốc mê và yêu cầu bạn hiến thận cho em trai…

Nói chung.

May mắn là Ninh Trí Viễn chỉ là một người qua đường trong một cuốn sách cẩu huyết. Hầu hết thời gian, cậu chỉ đứng ngoài quan sát, không tham gia vào các tình huống trong đó.

Không sao, cậu chỉ cần chăm chỉ học hành, tránh không tái diễn bi kịch kiếp trước, tìm một công việc ổn định, sống một cuộc đời bình thường nhưng đầy ý nghĩa là được!

Ninh Trí Viễn bắt taxi đến câu lạc bộ theo địa chỉ mà Bạch Liễm đưa, rồi nhắn tin cho đồng nghiệp của cậu ấy. Chẳng mấy chốc đã có người tới cửa đón cậu.

Người đó nhìn thấy cậu, ánh mắt hiện lên vẻ kinh diễm, nở một nụ cười rộng lớn rồi vui vẻ dẫn cậu vào trong: "Là bạn học Ninh phải không? Ôi, Tiểu Bạch cũng thật là, hôm nay đột ngột nói với tôi rằng tìm người thay ca. Thường ngày cậu ấy tùy hứng như vậy cũng chẳng sao, nhưng tối nay thiếu người, thật sự là may mắn vì cậu có thể đến giúp."

Ninh Trí Viễn muốn nói rằng câu nói của anh chẳng có logic gì cả, nhưng nghĩ lại thì vẫn không nói ra, chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Tôi dẫn cậu đi thay đồ trước, tối nay trong một ghế lô tới khách quý, cậu chỉ cần vào trong rót chút rượu là được. Cậu biết rót rượu đúng không?"