Ngày hôm đó cậu đang làm việc thì đã có một người tiến đến, người đó không là ai khác mà là một cô đồng nghiệp, cô ta đưa cho cậu tập hồ sơ, rồi bảo với cậu rằng:
“Cậu hãy xem xét những hồ sơ này đi, chiều nay cậu cùng giám đốc phải đi dự một cuộc họp quan trọng đó!”
Đồng ý theo lời cô, cậu bắt đầu xem xét những tập hồ sơ kia, trong khi cô cũng đã rời đi. Thậm chí khi cậu nghe nói rằng, mình sẽ đi tham dự buổi họp cùng anh, điều này khiến cho cậu cảm thấy rất vui trong lòng.
Khi bản thân của chính mình, sắp có thể thẻ được gần cạnh anh rồi.
Cậu đã làm những hợp đồng nhưng rồi cảm thấy vài chỗ vô cùng khó hiểu, điều này khiến cậu trở nên bối rối, mà chẳng biết phải làm như thế nào: “Bây giờ mình nên làm gì, khi không hiểu những chỗ này chứ?”
Vậy là sau một lúc suy nghĩ, cậu liền đứng lên đi hỏi các đồng nghiệp khác, nhưng ai cũng lắc đầu, bảo rằng mình chẳng thể làm được, thậm chí có người còn nói: “Cậu nên đi tìm giám đốc của công ty. Anh ta có thể giúp cậu làm hoàn thiện cái này, bởi vì anh ta phụ trách công việc này với cậu mà!”
Cậu nghe đến đây liền trở nên hoảng loạn, cậu không biết phải làm gì hết, bởi vì giữa hai người đã xảy ra một cuộc chiến tranh lạnh, nếu như bây giờ cậu đi tìm anh thì, chả khác gì sẽ khiến anh ghét cậu hơn nữa. Ngay cả hiện tại anh còn không muốn nhìn mặt của cậu, cũng chẳng muốn tiếp xúc với cậu. Thì làm sao có thể giúp cậu, trong việc làm những hồ sơ này.
Cậu trong sự bất lực của chính mình, liền quay lại chỗ làm việc của bản thân, mà thở dài: “Hazz... Mình phải làm gì đây chứ? Vì nếu như mình không hoàn thành công việc này, chiều nay mình sẽ bị đuổi, với lại không biết có hoàn được bản hợp đồng này hay không?”
Nghĩ đến đây mà cậu cũng đã đưa ra một quyết định rằng, mình sẽ đến tìm anh thử, để giải quyết những rắc rối này, vì nếu không giải quyết được nó, cả hai đều sẽ phải lãnh hậu quả.
Cậu thoát khỏi suy nghĩ liền bước ra khỏi chỗ làm việc, chốc lát tiếng đến cánh cửa mở nó ra, rồi bắt đầu đi ra ngoài, đi gần đến căn phòng của tổng giám đốc.
Cậu đã dùng tay của bản thân mở cánh cửa ra, ánh mắt nhìn vào bên trong thì thấy anh đang làm việc, cậu tỏ vẻ ngại ngùng chẳng biết phải làm gì trong tình huống này hết.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa, cũng bắt đầu ngước lên nhìn về hướng cậu. Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu đến đây có việc gì không!”
Cậu tỏ vẻ bối rối, mà lên tiếng ấp úng rằng: “Thật ra tôi được giao bản hồ sơ này để chiều nay cùng anh đi tham gia cuộc họp. Nhưng tôi không thể một mình giải quyết được mớ hồ sơ này. Vậy nên mới đến chỗ của anh, để hỏi anh về vài điều, mà giải quyết hoàn toàn nó, nếu không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối mất!”
Anh vẫn là vẻ mặt lạnh lùng của bản thân, nhìn chăm chăm về phía cậu. Mà lên tiếng đáp giống như một tảng băng vậy: “Được rồi cậu đến đây đi, đặt bản hợp đồng xuống dưới bàn, chỗ nào không hiểu tôi sẽ chỉ cậu!”
Dứt lời anh cũng đã đứng dậy, để nhường ghế cho cậu ngồi. Cậu đã ngồi xuống chiếc ghế đó, trong khi anh thì đứng bên cạnh của cậu, khom người về phía trước nhìn bản hợp đồng kia, mà đưa tay chỉ về những chỗ để giảng cho cậu hiểu, thậm chí là sửa bản hợp đồng này.
Cậu được anh đứng bên cạnh của mình, mà cảm thấy trái tim rất hồi hộp, thậm chí cái cảm giác mong nhớ của cậu, nó cũng dâng trào một cách mãnh liệt, hơn hết lại được an ủi hơn phần nào, khi được ở bên cạnh người mà mình thích.
Thời gian cứ như thế dần trôi qua lúc này bản hợp đồng kia cũng đã làm xông, cậu giờ đây cũng chỉ có thể rời đi, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía anh, thậm chí nó có mang một chút gì đó liến tiếc, giống như là muốn ở lại vậy. Nhưng rồi cũng chỉ có thể bất lực mà rời đi.
Cậu giờ cảm thấy trong lòng của mình vô cùng buồn, giống như có một tảng đá đè lên trái tim của cậu vậy. Cậu chẳng hiểu sao không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cậu lên tiếng nói với bản thân rằng: “Em thật sự yêu anh rất nhiều, em muốn ở cạnh của anh. Nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích mà thôi. Và em phải làm gì để ở bên cạnh của anh đây chứ?”
Mặc dù cố gắng giữ lý trí của mình, để bản thân không rơi vào, cái tình yêu mù quáng chết tiệt, không có lối thoát kia. Nhưng trái tim của cậu, lại không thể ngăn cản được lý trí của mình, mà cũng chỉ có thể, âm thầm giống như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, trong một tình yêu vô hình bí ẩn, dành cho một người mà cậu đã yêu hết lòng.
Cậu chốc lát đã đến chỗ làm việc của mình, sau đó ngồi xuống mà cố gắng làm việc, với những suy nghĩ để quên anh: “Mày đừng như vậy nữa. Bởi vì mày biết không có kết quả rồi, tại sao vẫn lao đầu vào. Và mày sẽ không bao giờ, có tình cảm với nó biết rõ chưa?”