Đến nhà của cậu, trời lúc này cũng tặng mưa, anh với cậu dần đi vào trong. Bỗng nhiên cậu cảm thấy đầu óc mình, trở nên vô cùng choáng váng, ánh mắt mờ đi mà ngã xuống.
Nhưng may mắn anh đã nhìn thấy điều này, liền lao đến ôm chầm lấy cậu vào lòng. Anh nhìn cậu với vẻ vô cùng lo lắng, giọng vang lên đầy hoảng loạn: “Này rốt cuộc cậu bị gì vậy? Mau tỉnh lại đi!”
Gọi mãi cậu vẫn không tỉnh, anh vô tình từ áo, chạm vào phần da thịt của cậu, mà cảm thấy nó thật nóng giống như có một ngọn lửa đang cháy rực trong cơ thể cậu vậy.
Anh đưa tay lên trán cậu, mà dần nhận ra một điều rằng: “Cậu ấy nóng quá chắc là sốt rồi. Thôi đưa cậu ấy vào nhà chăm sóc rồi tính tiếp vậy...”
Dứt lời cậu được anh đưa vào nhà, mà dùng tay lột áo, sau đó lột cả quần, để cơ thể cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chẳng mặt gì, mà đặc lên trên giường.
Nhìn cơ thể của cậu một chút, anh cảm nhận được tim mình đập rất nhanh, một cảm giác vô cùng kỳ lạ dâng lên, đến nỗi anh chẳng biết nó là gì cả.
Nhưng rồi cũng gạt qua, mà đi xuống dưới nhà bếp, lấy cái nồi bắt nước sôi. Làm xông anh lại lấy một cái thâu, pha vào một ít nước ấm để đem lên lau người cho cậu.
Anh lau khắp tất cả mọi nơi trên cơ thể khoảng tầm 3 phút mới xông. Khi mọi thứ xông xui anh đã đi ra ngoài, dùng xe mà đi mua thuốc cho cậu.
Trở về anh đút thuốc cho cậu uống. Xông xui tất cả anh đã ngồi bên cạnh để xem cậu như thế nào, thậm chí nếu cậu tỉnh lại anh sẽ ngay lập tức rời đi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua tận 2 tiếng, giờ đây cậu cũng đã tỉnh lại. Còn anh thì ngủ thϊếp đi bởi vì quá mệt, khi phải chăm sóc cho cậu.
Cậu nhìn anh ở bên cạnh của mình, quan tâm mình như vậy. Liền mỉm cười trong sự hạnh phúc của bản thân: “Hưa...Anh nói anh không thích tôi. Mà bây giờ anh lại ở cạnh để chăm sóc tôi à? Và tôi không hiểu sao anh lại chối bỏ tình yêu đó. Nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ nhận ra mà yêu tôi...”
Thoát khỏi những suy nghĩ này của bản thân, cậu lại trở nên hoang mang đến tột cùng, khi không biết tại sao bản thân của mình lại nghĩ như vậy, với lại cậu không thể kiềm chế được nó.
Cậu chìm trong sự bất lực rồi cố gắng chỉnh lại, những gì mà tâm trí của mình vừa nói: “Không mình sẽ quên đi anh ta, mình sẽ khiến anh ta cút khỏi cuộc đời của mình. Và kể từ bây giờ mình với anh ta, cũng chẳng còn có một chút liên quan nào nữa!”
Nói đến đây mà cậu cảm thấy lòng của mình rất đau, nó như co thắt lại vậy. Cảm giác đó còn đau hơn thấu tận trời xanh. Giờ đây vẫn đang chìm trong những suy nghĩ, thì anh đột nhiên đã tỉnh lại, mà ngước mặt lên nhìn chăm chăm cậu, lên tiếng:
“Này đã tỉnh rồi sao, ổn hơn chưa, sau này đừng đi dầm mưa như vậy nữa, bởi nó sẽ khiến cậu bệnh đấy!”
Cậu lên tiếng trả lời trong sự ngại ngùng: “Tôi biết rồi cảm ơn anh rất nhiều, bởi đã quan tâm tôi đến thế!”
Anh đáp: “Không có gì bởi là người khác thì cũng như vậy thôi. Còn giờ tôi sẽ rời đi. Chúng ta hãy dữ khoảng cách với nhau nhé!”
Cậu im lặng mà gật đầu như ngầm đồng ý với những gì anh nói. Rồi anh cũng đã rời đi. Căn phòng cậu đang ở lại chìm trong sự im lặng và trống vắng, nó chả giống như cái cảm giác ấm áp, và nhộn nhịp khi có giọng nói của anh vang lên như lúc nãy.
Cậu thở dài trong những suy tư của bản thân chẳng biết phải làm gì hết. Rồi quyết định sẽ đi ngủ để bản thân đỡ hơn, mà cố gắng quên những chuyện này để bắt đầu một ngày mới vậy.
Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua. Một ngày mới lại đến, nó vẫn lặp lại như bao ngày mà cậu vẫn làm.
Hôm nay cậu đến công ty để làm việc, mà xử lý các tập hồ sơ còn giang dở. Đôi khi nhìn thấy anh, nhưng chỉ có thể im lặng không nói gì, mà lòng cứ xao động.
Có lúc anh bước vào bên trong căn phòng làm việc này. Nhưng chả thèm nhìn cậu một cái, mà cười đùa với những nhân viên khác, điều này khiến cậu cảm thấy ghen tị, cứ như sợ mất một thứ gì đó của bản thân. Hay là không được gần nó như lúc trước.
Nhưng rồi cũng học cách cố gắng buông bỏ mà thôi. Vì số phận đã sắp đặt rằng, cậu không thể vớ tới nó được, vì nó là một thứ rất xa vời đối với cậu.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua đã vài ngày rồi, sự xao động trong lòng của cậu đã tăng lên, cậu lúc này không những nhớ anh rất nhiều, mà thậm chí là muốn ở cạnh hay nói chuyện với anh dù chỉ một chút.
Bởi vì cậu cảm thấy mình rất nhớ giọng nói rất ân cần, và quan tâm từ anh lúc trước dành cho bản thân qua những câu nói. Thế nên cậu rất muốn nghe anh nói chuyện với mình dù chỉ một lần nữa...