Giọng nói trầm ấm mang theo sự hoảng loạn vang lên: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Đầu óc anh ong ong chẳng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, vào tối đêm hôm qua cả. Ánh mắt anh đầy sát khí cứ nhìn chăm chăm cậu, như một con hổ muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
“Sao lại im lặng chứ? Giải thích đi? Chuyện này là sao?”
Cậu cũng chẳng biết tại sao lại xảy ra chuyện này, giọng nói run rẩy đầy lo lắng đáp: “Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết đêm hôm qua uống say, rồi khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình ở đây!”
Anh im lặng như cố gắng nhớ lại điều gì đó, đột nhiên một câu nói bỗng dâng lên trong đầu anh: “Tôi yêu anh!”
Điều này khiến anh càng trở nên kinh tởm cậu, mà chẳng thể chấp nhận được việc này, cứ tưởng rằng mọi chuyện điều là âm mưu của cậu.
Anh lên tiếng với chất giọng giận dữ: “Kể từ bây giờ cậu đừng đến gần tôi nữa. Xem như chuyện này chỉ là vô tình thôi. Và hãy quên nó đi nghe rõ chưa?”
Cậu chỉ có thể gật đầu đồng tình theo yêu cầu của anh, trong khi anh đã đứng dậy rồi mặc lại quần áo, sau đó rời đi.
Cậu ngồi trong căn phòng trống vắng, đầy rẫy sự nhục nhã và những nỗi đau, khi bản thân đã quan hệ với anh bằng cách nào mà mình cũng chẳng biết. Để rồi bây giờ anh lại phủ phàng hất hủi cậu, chẳng khác gì vứt đi một món đồ chơi bị hư vậy.
Cậu lên tiếng oán trách ông trời, trong sự đau đớn đến tận trời xanh: “Tại sao vậy ông trời? Tại sao người lại để con gặp anh ấy và yêu anh ấy? Để bây giờ con phải đau đớn như thế này. Khi chả khác gì một món đồ chơi bị vứt bỏ...”
Cậu bậc cười phá lên như một kẻ điên. Cho tới khi cánh cửa của căn phòng được gõ từ bên ngoài, nó mới khiến cho cậu bình tĩnh lại. Giọng nói vọng vào không là ai khác ngoài cô nhân viên phục vụ: “Này quý khách nghe đây. Sắp tám giờ rồi. Mở cửa trả phòng lại cho tôi ha!”
Cậu cố tình kìm chế cảm xúc để không vang lên những tiếng khóc khúc khích, tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt kia, cậu đáp: “Được rồi chờ một lát tôi sẽ trả lại phòng ngay!”
Cậu đứng dậy mặt lại quần áo của bản thân, cậu bước ra cánh cửa mở nó, rồi nhìn người phụ nữ: “Được rồi tôi trả phòng đó cô dọn dẹp đi!”
Nói xong cậu bước ra khỏi căn phòng, đi xuống khách sạn tiến ra cánh cửa. Bước ra bên ngoài, bầu trời lúc này đã chuyển một màu đen kịt, sấm sét ầm ầm không ngừng đánh xuống. Giống như cõi lòng tan nát và giao động bởi sự đau đớn từ cậu vậy.
Đi trên con đường ấy một lát lâu, bỗng từng hạt mưa đã rơi xuống, giống như muốn xóa tan đi sự nóng giận và nỗi đau của cậu vậy. Nhưng mà nó lại mang đến cảm giác lạnh lẽo đến thấu tận xương can.
Từng bước chân nặng nề đi trên đường như một kẻ điên. Cậu lang thang vô định chẳng biết bao giờ sẽ đến nhà của mình. Bỗng lúc này có một chiếc xe ô tô chạy ngang qua, mà dừng ngay chỗ cậu, cánh cửa kính được mở, người ngồi trong không là ai khác ngoài anh.
Anh nhìn cậu với ánh mắt nó pha trộn một chút khinh bỉ căm ghét, một chút đồng cảm, giống như đang đấu tranh tâm lý chẳng biết phải làm gì trong tình huống này vậy...
Mất tầm vài giây trong sự suy tư, anh cũng lên tiếng với sự lạnh lùng, chả khác gì một tảng băng: “Nào lên xe đi. Đừng đi ngoài mưa, sẽ bệnh đó!”
Cậu quay sang nhìn anh trong xe, ánh mắt dâng lên một tia phẫn nộ, kèm theo sự đau đớn tổn thương đến tột cùng. Cậu bậc cười khinh bỉ, mà đáp: “Không cần đâu! Anh đi đi, không phải anh nói rằng, chúng ta đừng có bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa sao? Nên là anh cũng chẳng cần giúp tôi làm gì. Mạnh ai nấy làm đi!”
Anh định mặc kệ cậu, nhưng rồi lại không hiểu sao bản thân mình như chả thể điều khiển được lý trí, liền bước xuống xe mặc kệ trời mưa đang rơi, làm ước nhẹt cả cơ thể.
Tay anh đã nắm lấy tay cậu một cách mãnh liệt, giọng nói cấu gắt ra lệnh vang lên: “Này mau vào xe đi. Đừng ngang bướng nữa, không sẽ bị bệnh thật đấy!”
Bị kéo vào trong chiếc xe của anh, cậu chỉ cười trừ, sau đó nhìn anh hỏi: “Sao vậy? Anh cũng có tình cảm với tôi. Nên mới quan tâm tôi như vậy à?”
Trái tim anh co thắt lại. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, anh chẳng biết phải làm gì, mà tìm câu giải thích trong đầu một cách vô cùng bối rối.
“Cậu đừng nói xàm chả qua tôi hay quan tâm đến người khác. Nên giúp đỡ họ như vậy thôi. Còn giờ nói đi nhà cậu ở đâu. Tôi đưa cậu về. Và coi như tôi không còn liên quan gì đến cậu nha. Sau này thấy tôi ở công ty thì né ra...”
Cậu cười trong sự lạnh lùng trả lời: “Ừ tôi biết rồi. Tôi sẽ không xen vào cuộc sống của anh đâu. Và nhà tôi ở địa chỉ xxx”
Nghe theo lời cậu anh đã bắt đầu trở cậu đến địa chỉ nhà của mình...