Cậu làm việc cho tới 4:00 chiều, lúc này anh cũng đã đi đến chỗ của cậu, mà lên tiếng hỏi cậu rằng: “Này bản hợp đồng cậu đã làm xong chưa vậy? 5h chúng ta sẽ có hẹn với đối tác đấy!”
“Tôi sắp làm xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, anh hãy chờ đi!”
Vậy là anh đã chờ cậu khoảng tầm 15 phút, thì bản hợp đồng kia cũng đã làm xong. Chốc lát anh lên tiếng nói với cậu rằng: “Nào mau đi cùng tôi ra xe, tôi sẽ chở cậu đến chỗ ký hợp đồng!”
Cậu đã đồng ý theo yêu cầu của anh, mà trong lòng mình rất vui, khi lại được cần anh nữa rồi. Cậu cứ như thế leo lên xe, trong khi cánh cửa đóng lại, chiếc xe chạy bon bon trên con đường.
Bỗng cậu không thể kiềm chế được lý trí của mình, mà bị trái tim thao túng, cậu đã lên tiếng hỏi anh rằng: “Này tại sao anh lại tránh né tôi như vậy? Không lẽ bởi vì anh sợ mình sẽ nãy sinh tình cảm với tôi sao?”
Anh nghe câu nói này mà bật cười: “Hưa...Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả, tôi không sợ một điều gì hết, mà chẳng qua tôi không muốn tiếp cận cậu, hay gần gũi với cậu mà thôi, bởi vì tôi không muốn liên quan đến một tên biếи ŧɦái, bệnh hoạn giống hệt một người như cậu...”
Cậu nghe đến đây mà nở nụ cười đầy thê lương, bỗng chốc nước mắt đã tuôn rơi, cậu không thể kiềm được cảm xúc của bản thân nữa, ngay lập tức đã lên tiếng trách móc anh: “Hưa anh nói rằng tôi chính là một kẻ biếи ŧɦái bệnh hoạn sao. Nhưng anh không nhìn lại mình đi, khi anh đã lên giường với một tên như tôi!”
Anh vẫn là sự lạnh lùng đáp: “Bởi tất cả những chuyện đó là do cậu bày ra, bằng không Tôi đã không làm như vậy rồi. Còn bây giờ hãy im miệng của mình lại đi, bởi tôi không muốn nhắc lại việc đó, vì càng nhắc tôi cảm thấy cậu càng kinh tởm hơn...”
Cậu thở dài trong sự bất lực trước câu nói này. Mà nức nở trả lời: “Được tôi cũng đã hiểu ý của anh rồi. Tôi sẽ không bao giờ hỏi, hay làm phiền đến anh thêm một lần nào nữa...”
Dứt lời cậu đã ngồi im một chỗ. Mà chờ đợi anh chở mình đến chỗ hợp tác, ký hợp đồng của công ty.
Sau một lát anh cũng đã đến chỗ đối tác. Mà cùng với cậu bước xuống xe, hai người tiến vào công ty mà bọn họ cần phải hợp tác.
Rồi họ cũng đã đến nơi hợp tác. Lúc này Tuấn Khanh đã bắt đầu thuyết trình bài mà bản thân làm cho đối tác. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy rất hài lòng.
Ngay lập tức một người phụ nữ già lên tiếng: “Được rồi bài thuyết trình của cậu đã được duyệt. Nhưng mà đêm hôm nay cậu phải đi uống rượu với tôi. Thì lúc đó chúng ta mới có thể ký hợp đồng với nhau được...”
Cậu nghe đến đây mà trở nên hoang mang, bởi vì biết rằng người phụ nữ này, chẳng có ý tốt gì với cậu cả, nhưng nếu như cậu không đi thì, cậu lúc đó chắc chắn sẽ bị đuổi việc, hơn hết anh cũng sẽ như thế, vậy nên cậu đã quyết định rằng sẽ đến chỗ buổi tiệc đó cùng với bà ta vào tối nay, để có thể hoàn thành bảng hợp đồng kia.
Trong khi tất cả mọi người ở trong buổi họp này, không ai được quyền đi theo họ cả. Điều này khiến cho Khánh Vĩ rất lo lắng. Nhưng cậu lại chẳng thể làm gì hết, bởi vì đây chính là quyết định của Tuấn Khang mà.
Cứ thế anh cũng đã mặc kệ cậu, mà cho cậu đi theo bà ta, để có thể hoàn thành bảng hợp đồng này.
Còn mình thì bắt đầu rời đi trong sự buồn bã, cậu nhìn anh thờ ơ mình như vậy, mà chẳng ngăn cản cậu một chút nào. Điều khiển này cậu cảm thấy rất đau buồn trong lòng, thậm chí là tuổi nhục khi biết rằng, anh cũng chẳng muốn quan tâm đến cậu, thậm chí muốn để cậu làm gì thì làm.
Nhưng anh lại không biết được rằng, cậu làm vậy không chỉ vì chính mình, mà cũng vì anh bởi cậu sợ rằng anh sẽ bị đuổi khỏi công ty này, nếu như bản hợp đồng này không ký thành công.
Cậu cứ như thế đi với bà ta đến một quán rượu nọ. Giờ đây bà ta không ngừng rót rượu cho cậu, mà lên tiếng với những lời đầy khó hiểu: “Được rồi nếu hôm nay cậu tiếp đãi tôi chu đáo, thì lúc đó tôi sẽ ký hợp đồng này với cậu. Bằng không thì chúng ta sẽ hủy hợp tác!”
Cậu im lặng không biết phải làm gì hết, trong khi bà ta không ngừng rót rượu cho cậu: “Nào hãy mau uống vào đi, như vậy thì chúng ta mới dễ dàng, trong việc hợp tác này được...”
Cậu đã uống theo yêu cầu của ả ta. Mà trở nên hoang mang đến tột cùng, khi không biết rốt cục âm mưu của ả là gì. Cậu lúc này đã lên tiếng nói: “Nào tôi đã làm theo lời của bà, khi đã uống hết ly này đến ly khác. Bà có thể ký hợp đồng với tôi được chưa? Và tôi còn về nhà để nghỉ ngơi, ngày mai đi làm nữa, nên hãy ký hợp đồng giúp tôi đi!”
Bà mỉn cười đáp: “Cái gì thì cũng từ từ đã chứ, tôi sẽ ký nó ngay thôi!”