Lão ta vừa dứt lời thì Khánh Vĩ đã vung tay lên tát thẳng vào mặt của lão ta, ánh mắt tràn đầy sự tức giận, trong khi lão với sự hoang mang đến tột cùng, rồi lắp ba lắp bắp: “Tại sao cậu lại đánh tôi chứ? Người sai chính là cậu ta mà!”
Khánh Vĩ với chất giọng trầm gầm lên: “Ông đã làm những gì, mà tưởng tôi không biết sao?”
Cậu lấy điện thoại của bản thân ra, bật lên một đoạn video đưa ông ta xem: “Trong căn phòng này vừa lắp camera, nếu như tôi không lắp nó, thì sẽ chẳng bao giờ biết được việc này, khi ma mới bắt nạt ma cũ như thế nào!”
Lão trở nên hoang mang đến tột cùng, cả người run rẩy, chốc lát đã quỳ xuống, đưa tay mình nắm lấy tay của Khánh Vĩ: “Tôi đã nhận ra sai lầm của mình rồi, Cậu có thể bỏ qua cho tôi, đừng đuổi việc tôi được không?”
“Bỏ qua cho ông sao? Sau những gì mà ông đã gây ra? Nhưng sự thật thì không thể tha thứ được, ông chính thức bị sa thải!”
Lão với sự hoảng loạn của mình, mà không ngừng dập đầu xuống cầu xin: “Làm ơn hãy cho tôi một cơ hội nữa đi, đừng đuổi việc tôi mà!”
Nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích mà thôi. Lúc này lão ta cũng đã đứng dậy trong sự tức giận, mà nhìn chăm chăm Tuấn Khang rồi nói: “Hưa...Mày được lắm! Coi như hôm nay mày hên, thậm chí đừng để tao gặp lại mày, bằng không mày không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Nói rồi lão đã rời đi, còn cậu thì chìm trong sự lo lắng, khi chẳng biết những lời hăm dọa kia của lão, liệu có trở thành sự thật hay không?
Nhìn Tuấn Khang đang đứng đờ người ra đó, Khánh Vĩ bỗng lên tiếng trấn an rằng: “Cậu hãy mặc kệ lão khùng đó đi, với lại đừng để ý đến những lời hắn nói, bởi có tôi bảo vệ cậu, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn giờ hãy làm việc đi nhé, nếu như ai dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói tôi một tiếng là được!”
Cậu với sự ngại ngùng của bản thân, đưa tay lên gãi đầu, bỗng chốc có một chút do dự, liền nói với anh rằng: “Tôi cảm ơn anh bằng cách hôm nay tôi sẽ mời anh đi ăn cơm được không?”
Anh mỉm cười đột nhiên xoa đầu cậu: “Tôi giúp đỡ cậu là điều đương nhiên thôi, bởi chúng ta là đồng nghiệp mà. Hơn hết cậu còn là cấp dưới của tôi nữa. Mà nếu cậu đã mời rồi thì tôi sẽ đi, nhưng ngược lại tôi sẽ trả tiền thay cho cậu!”
“Gì chứ? Là tôi mời anh mà, tại sao anh lại trả tiền thay tôi chứ? Anh để tôi thanh toán là được!”
“Không cần đâu ai mời ai cũng như nhau. Bốn giờ chiều nay tôi hẹn cậu ở cái quán gần công ty này. Lúc đó chúng ta uống vài ly ha. Coi như kết bằng hữu với nhau vậy!”
“Được ạ!”
Cậu đồng ý với yêu cầu của anh, còn anh thì khuôn mặt vẫn nở nụ cười, sau đó đã rời đi.
Lúc này trong lòng của cậu bỗng dâng lên một cảm giác rất khó tả, nó không những là trái tim trong l*иg ngực đập rất nhanh, hơn hết có lẽ cảm xúc mà cậu dành cho anh, nó chính là thứ tạo ra cái cảm xúc kỳ lạ này.
Cậu bỗng gạc qua những cảm xúc đó, mà tự trấn tỉnh lại bản thân mình: “Được rồi mày lại nữa rồi! Tại sao lại cứ xao động chứ? Hãy mặc kệ những chuyện đó đi, hơn hết coi như buổi cơm đó, là cảm ơn khi anh ấy đã giúp đỡ mày!”
Cậu lúc này cũng đã quay trở lại chỗ làm việc của mình, mà bắt đầu xử lý đống công việc kia, thời gian bắt đầu trôi qua lúc này cũng đã là 4 giờ chiều, cũng là lúc cậu có hẹn với anh.
Nhưng bởi vì công ty còn làm, nên cậu không thể rời bỏ công việc của bản thân mình, với lại cả đống hồ sơ này vẫn chưa xong nữa thở dài trong sự bất lực, lên tiếng nói với chính mình: “Hazz cả đống hồ sơ này không biết khi nào làm xông. Và chẳng biết bao giờ công ty mới được nghỉ nhỉ? Có lẽ anh ấy nghỉ sớm hơn mình, nên mới hẹn mình giờ đó. Mà chắc mình đi không được rồi!”
Vẫn đang quần quật làm việc, thì đã có một cô nhân viên bước vào, cô ấy nhìn chăm chăm cậu rồi cất lời: “Này cậu có phải là Tuấn Khang không?”
“Phải tôi là Tuấn Khang có việc gì không?”
“À thật ra thì tổng giám đốc đang ở bên dưới chờ cậu, cậu xuống dưới đó chỗ bãi đỗ xe, với anh ấy đi!”
Cậu nghe đến đây mà cũng hiểu ra là anh muốn mình xuống dưới đó đi ăn cùng với anh. Nhưng cả đống công việc này vẫn chưa hoàn thành, cậu trả lời người nhân viên kia: “Thôi cô xuống nói với anh ta là, công việc của tôi vẫn chưa hoàn thành, thế nên tôi không thể đi ăn cùng anh ta được rồi!”
“Không sao công việc ấy hả, anh ấy bảo với tôi rằng, nếu công việc của cậu vẫn còn, thì cậu cứ để đó đi có gì mai làm tiếp cũng được, và đừng thất hứa với buổi hẹn của anh ấy!”
Cậu cảm thấy vui trong lòng bởi những lời nói này của cô. Rồi cũng đã thu dọn đồ đạc, với ý định rời đi cùng những suy nghĩ trong đầu: “Được rồi Vậy mai mình làm cũng được!”