Cậu đi xuống bãi đỗ xe thì cũng đã nhìn thấy anh ở gần đó, càng lúc cậu càng đến gần nơi anh đang đứng.
Anh giờ cũng đã để ý đến cậu, liền lên tiếng: “Cậu làm có mệt không?”
Cậu với vẻ ngại ngùng đáp trước câu hỏi dư thừa kia: “Đương nhiên là mệt chứ sao không!”
“Vậy à! Thế thì lên xe nào, tôi sẽ chở cậu đi ăn để giải tỏa sau một ngày làm việc!”
Cậu đồng ý với yêu cầu của anh, chốc lát một lúc một tiến đến gần hơn với ý định leo lên chiếc xe nhưng rồi, cậu vô tình vấp phải một cục đá mà ngã nhào xuống dưới người của anh.
Điều này khiến cả hai dựa vào chiếc xe, mà môi họ bỗng nhiên chạm vào nhau, ánh mắt hai người nhìn đối phương say đắm mất một lát lâu, họ mới hoàn hồn được.
Cậu thoát khỏi nụ hôn này, mà trở nên ngại ngùng, đưa tay lên gãi đầu, rồi ấp a ấp úng trong sự biện minh: “Tôi...Tôi xin lỗi, bởi vì tôi vấp phải đá, nên mới xảy ra cớ sự như thế này!”
Anh từ khuôn mặt vui tươi hớn hở lúc này cũng đã biến mất, đổi lại là khuôn mặt đỏ ửng, giống như vừa uống rượu vậy.
Anh trong sự bối rối đáp: “À Không có gì đâu, chỉ là vô tình thôi mà, với lại tôi với cậu là đàn ông thì chẳng sao cả, mà hãy quên chuyện này đi, chúng ta đi ăn với nhau nhé!”
Cậu gật đầu không nói gì nữa, rồi cũng bước vào trong xe cùng với anh. Chiếc xe đã được khởi động, dần chạy bon bon trên con đường kia, chạy tầm vài phút cũng đến được cái nhà hàng ở gần công ty này.
Hai người bước xuống xe, mà dần tiến vào bên trong nhà hàng, khung cảnh ở đây vô cùng hoành tráng, có lẽ là dành cho những người có rất nhiều tiền mới vào được.
Cậu nhìn nơi này mà đoán rằng ở đây ăn đến mấy chục triệu một bữa ăn lận, nên cậu đã lên tiếng bảo anh rằng: “Này ở đây, không những sang trọng, mà chắc đồ ăn mắc lắm nhỉ? Tôi nghĩ chúng ta nên đi tìm chỗ khác ăn đi! Bởi tôi không đủ tiền để chi cho bữa ăn này đâu!”
Anh nhìn cậu với vẻ hoảng loạn, mà biết chắc có lẽ lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nơi sang trọng như thế này thậm chí chưa ăn ở đây bao giờ, anh trấn an cậu rằng: “Đừng lo lắng dù gì tôi cũng là một tổng giám đốc, vậy nên tiền của tôi ăn một bữa như thế này là điều bình thường, thế nên cậu đừng quá lo lắng. Cậu cứ ăn tự nhiên là được, còn phần tiền thì để tôi lo...”
Cậu chỉ có thể đồng ý với những lời anh nói, sau đó hai người đã đến một cái bàn gần đó. Họ ngồi xuống, trên cái bàn này có một lọ hoa, cùng một chai rượu vang, nhìn nó vô cùng lãng mạn, giống như một bàn ăn dùng để tỏ tình trong những bộ phim tình cảm vậy.
Họ ngồi xuống tầm vài phút, phục vụ cũng đã đi ra, mà đưa cho họ cái menu: “Này hai người muốn ăn gì chứ? Hãy chọn tôi sẽ mang món lên!”
Anh liền đưa cho cậu: “Này cậu muốn ăn cái gì, hãy lựa chọn đi, đừng tiếc tiền bởi tôi đủ khả năng chi trả mà!”
Tuấn Khang với sự ngại ngùng của bản thân, cậu chẳng muốn tiêu tiền anh một chút nào, nên chị có thể chọn những món rẻ nhất, với lại ở đây những món rẻ nhất, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, nó bằng cả một ngày lương của cậu.
Anh nhìn cậu gọi những món rẻ nhất, mà bậc cười lên tiếng: “Cậu đừng ngại ngùng như vậy, cũng đừng tiếc tiền của tôi, bởi hôm nay tôi bao cậu mà. Nào đưa menu đây, để tôi gọi cho cậu vài món ngon ha!”
Cậu đã đưa cái menu cho anh, anh bắt đầu nhìn qua một lần, rồi gọi món lia lịa, toàn là những món đắt nhất cậu đã xem qua, điều này khiến cậu trở nên bàng hoàng.
Trong khi người phụ nữ nở nụ cười đầy đắc ý, khi hôm nay gặp được khách VIP. Rồi cô cũng đã đi xuống dưới để làm và bưng đồ ăn lên cho khách.
Còn Tuấn Khanh thì vẫn không ngừng nhìn anh, với sự lo lắng của bản thân, cậu lên tiếng: “Tôi thật sự không cần anh phải chi tiêu nhiều như vậy đâu. Và tôi xin lỗi, khi đã khiến anh tốn mấy ngày lương, bởi vì một bữa ăn cho tôi!”
“Này không phải tôi nói rằng, cậu chẳng cần khách sáo làm gì sao, vì tôi mời cậu mà. Còn giờ chúng ta hãy tập trung tinh thần, để chuẩn bị thưởng thức những món ăn đi. Chứ đừng bận tâm đến những lời này nữa. Vì cứ lo về tiền bạc, chúng ta ăn chẳng ngon chút nào đâu...”
Cậu chẳng biết nói gì trong tình huống này, trong khi người phụ nữ cũng đã bưng những món ăn lên, rồi bày biện tất cả ra bàn: “Chúc quý khách ăn ngon miệng ạ!”
Nói xong người phụ nữ cũng đã rời đi. Còn cậu thì nhìn những món ăn trên bàn mà trở nên im lặng, với sự bối rối của bản thân, khi chẳng dám ăn những thứ đắt tiền này, vì tiếc tiền cho anh.
Còn anh đã gấp lấy một con tôm, mà bỏ vào chén của cậu, giọng nói trầm ấm vang lên, để xóa đi sự ngại ngùng kia: “Này cậu ăn tự nhiên vào, đừng ngại ngùng gì hết…”