Cậu vệ sinh cá nhân xong đã vội xuống bếp làm đồ ăn sáng, mà ăn tại chỗ. Rồi vào bên trong phòng thay đồ, tìm kiếm tập hồ sơ của bản thân. Sau đó bước ra ngoài, đóng cửa nhà lại. Mà leo lên chiếc xe máy lái một mạch đi khắp nơi để tìm kiếm việc làm.
Sau một lúc chiếc xe cũng đã dừng lại tại một công ty nọ. Cậu bước vào bên trong với ý muốn, hỏi thử xem ở đây có tuyển người hay là không?
Cứ như thế sau một lát đi vào trong, cậu đã nhìn thấy một cô nhân viên, cậu lên tiếng hỏi: “Cô ơi ở đây chỗ nào là phòng của giám đốc vậy? Tôi muốn xin việc ý!”
Cô gái kia nhìn cậu, mà cũng trả lời rằng: “Cậu đi thẳng rẽ trái thì sẽ thấy phòng của giám đốc thôi!”
Nghe theo lời của cô, cậu cũng đã đi đến hướng cô chỉ mình...
Bước đến văn phòng của giám đốc. Cậu tiến vào bên trong mà chẳng thấy ai. Vậy là cậu ngồi chờ một lát lâu. Lúc này hắn ta cũng xuất hiện.
Cậu nhìn bóng dáng quen thuộc, và khuôn mặt cùng với ánh mắt kia. Nó đã khiến cậu nhận ra đó là ai, điều ấy khiến cậu rất vui trong lòng.
Bỗng trong suy nghĩ dâng lên câu nói rằng: “Là anh ta!”
Cậu dõi mắt nhìn hắn tiến đến chiếc bàn của mình, rồi ngồi xuống khuôn mặt nở nụ cười, càng tô điểm thêm sự đẹp trai của hắn.
Chất giọng trầm ấm mà cậu từng nghe qua lại vang lên: “Là cậu sao? Không ngờ chúng ta có duyên gặp nhau đến hai lần lận đó!”
Cậu cười ngại ngùng, đưa tay lên gãi đầu. Cậu chẳng biết nói gì cả, mà trong lòng cái cảm giác rối bời lại dâng lên. Còn anh lại hỏi cậu: “Đưa hồ sơ đây tôi xem thử nào!”
Cậu đưa hồ sơ cho anh. Anh lật từng trang xem qua một lượt: “Ồ! Hồ sơ lý lịch tốt đấy. Bây giờ tôi sẽ hỏi cậu vài câu, lúc đó cậu sẽ được nhận ha!”
Tuấn Khang gật đầu: “Được ạ!”
Giọng anh cất lên, mang theo vẽ dò xét: “Cậu sẽ làm gì để giúp công ty chúng ta phát triển?”
Cậu với sự tự tin của bản thân, liền vội trả lời câu đó một cách nhanh gọn, giống như đây là một điều dễ dàng với cậu vậy: “Tôi sẽ cố gắng dùng hết sức của bản thân mình, để khiến doanh thu công ty đi lên. Thậm chí tôi sẽ cố gắng hết sức trong công việc. Tôi tin điều đó có thể khiến công ty chúng ta càng ngày càng phát triển hơn...”
Anh nghe đến đây mà mỉm cười, vỗ tay tán thưởng: “Được rồi. Qua những gì cậu nói, tôi có thể cảm nhận được sự mãnh liệt và quyết đoán của cậu đối với công việc.
Tôi tin rằng cậu sẽ là một nhân viên ưu tú còn giờ cậu được nhận. Chúng ta có thể bắt đầu làm việc vào hôm nay rồi. Đến phòng số 8 để làm việc nhé!”
Cậu nghe lời anh mà đến phòng số 8 để làm việc. Cậu bắt đầu giải quyết đống hồ sơ mà các đồng nghiệp khác đưa cho mình.
Nhưng bọn người kia dường như muốn bắt nạt cậu vì là ma mới, nên họ cứ mang tài liệu của bản thân qua chèn ép cậu làm.
“Người mới à? Mau làm giúp tôi hết đống hồ sơ này đi!”
“Cả tôi nữa! Bởi vì cậu là người mới nên cần phải làm nhiều thì mới có thể lên thực lực được...”
Cậu chịu ấm ức bởi việc này vô cùng. Nhưng có thể làm được gì cơ chứ, ngoài chấp nhận hành vi bắt nạt này của họ.
Cậu cứ cắm đầu cắm cổ làm tới chiều, đến nổi kiệt sức, ngay cả cơm cũng chẳng được ăn. Bởi bọn người kia đã nói với cậu rằng: “Nghe đây! Cậu phải làm xông đống hồ sơ đấy thì mới được ăn cơm biết chưa? Chiều nay đóng hồ sơ này phải nộp đó!”
Vì làm quá mệt mỏi đến nổi kiệt sức, mà sáng giờ chưa ăn uống gì vào bụng. Nên cậu đã lên tiếng hỏi trưởng phòng rằng: “Trưởng phòng anh có thể cho tôi đi uống nước được không? Thậm chí ăn gì đó. Tôi kiệt sức rồi!”
Anh ta khuôn mặt hiện rõ sự tức giận, lên tiếng quát mắng cậu: “Đây là công ty nghe rõ chưa? Chứ không phải là cái chùa mà cậu muốn làm gì thì làm? Công việc thì cần phải hoàn thành chứ? Lúc đó mới được đi ăn, không thì nghỉ việc đi mà ăn thoải mái!”
Cậu bất lực trước câu nói của hắn ta, mà không thể kìm chế được bản thân của mình nữa. Cậu vốn dĩ chỉ muốn yên ổn làm ở đây, mà kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.
Nhưng mà hiện tại môi trường làm việc luôn bị bắt nạt như này, đã khiến cậu muốn điên lên. Cậu dùng tay nắm lấy áo hắn ta, mà vung tay hình nấm đấm lên trong sự hoang mang của người kia.
“Cậu làm gì vậy hả? Có tin bị đuổi việc không? Mau thôi hành động này của cậu lại đi!”
Mặc kệ lời lão, cậu đã đấm vào mặt của lão ta. Rồi gầm giọng trong sự tức giận, chả khác gì một con hổ muốn xé xác ông cả: “Tôi nhịn ông như vậy là đủ rồi nha! Thấy tôi hiền nên muốn làm gì thì làm à? Hôm nay tôi sẽ dạy cho ông một bài học rồi nghỉ luôn cũng chẳng sao cả. Vì không có công ty này vẫn còn công ty khác mà!”
Dứt lời cậu đã đấm lia lịa vào mặt của lão ta, đến nỗi sưng cả mặt. Trong sự đau đớn la hét đầy hoảng loạn của lão.
Chốc lát cậu đã thả lão ra, lão ôm mặt mình rồi nói: “Mày dám làm như vậy à? Từ nay mày bị đuổi việc. Hơn hết tao sẽ không bỏ qua cho mày dễ dàng như vậy đâu!”
Cậu cười khinh bỉ: “Hưa vậy hả? Thế ông thử làm coi. Xem làm được gì nào!”
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà vây quanh, không ngừng bàn tán với nhau, về việc cậu lại đánh quản lý phòng nhân sự như vậy, hơn hết họ cũng chẳng biết kết cục của cậu sẽ thành ra như thế nào nữa...
Anh giờ đây có việc nên đến phòng nhân sự, và rồi khi mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng đám đông đang bàn tán về một điều gì đó, nó đã khiến anh vô cùng tức giận nên hét lớn:
“Mấy người làm gì vậy? Sao tụ họp ở đây mà không làm đi hả?”
Nghe vậy mọi người cũng tảng ra, anh liền nhìn thấy gã trưởng phòng đã bị Tuấn Khanh đánh cho mặt mày bầm tím sưng cả lên...
Chốc lát người trưởng phòng đã lên tiếng với vẻ vô cùng đáng thương, như muốn anh ra mặt giúp hắn ta: “Khánh Vĩ à, cậu hãy đòi lại sự công bằng cho tôi đi! Chính hắn ta là người đã gây ra chuyện này đối với tôi!”
Ông vừa dứt lời, Khánh Vỹ đã lên tiếng hỏi: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra trong căn phòng này?”
Lão đáp: “Cậu ta trong giờ làm việc mà muốn đi ăn cơm, thậm chí là uống nước nữa chứ? Tôi chỉ nói cậu ta chăm chỉ làm việc đi, mà lại bị như thế này! Hơn hết cậu ta cứ không ngừng đi ra ngoài, chả khác gì muốn trốn việc cả!”
Nghe những gì ông ta vừa nói, Tuấn Khang cảm thấy uất ức vô cùng, cậu với sự tức giận của bản thân, mà như muốn lao vào đánh ông ta thêm một lần nữa: “Ông đừng ăn không nói có như vậy, bởi tất cả đều là do ông, nên tôi mới đánh ông! Khi ông ĩ tôi là ma mới nên đã bắt nạt tôi, ông không cho tôi đi ăn cơm uống nước, hơn hết lại bắt tôi làm công việc của ông và tất cả mọi người trong phòng này. Nên tôi giận quá nên mới đánh ông như vậy thôi! Mà bây giờ còn đổ lỗi cho tôi sai sao!”
Trước sự biện minh giải thích của cậu, ông liền vung tay tát vào mặt của cậu: “Sếp hãy mau đuổi tên này ra khỏi công ty đi, bởi những gì mà hắn đã gây ra, khi mới vào công ty này không những ăn gian nói dối, mà còn đánh người khác nữa!”