Chẳng Muốn Nhận Ra

Chương 1: Vô Tình Gặp Anh

Lưu ý: Không có tên chương sẽ là chương h+ nha mọi người.

Trên bãi biển, đông người tấp nập, họ đang xếp hàng mua kem. Bởi chật chội nên khiến hai người đàn ông va vào nhau. Bỗng người đàn ông trước mặt quay lại, lên tiếng với chất giọng trầm ấm, cùng sự quan tâm hiện rõ: “Xin lỗi, tôi lỡ va vào cậu!”

Tuấn Khang mỉm cười, mang theo sự ngại ngùng trên khuôn mặt, rồi chất giọng mềm mại vang lên: “Tôi không sao cả!”

“Không sao là tốt rồi!”

Dứt lời, anh không còn để ý đến cậu nữa. Nhưng cậu lại có một cảm giác rất lạ với anh, trái tim bỗng đập mạnh, giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cậu tự hỏi: “Cảm giác đó là gì? Sao tim mình đập nhanh thế?”

Thoát khỏi suy nghĩ bởi sự xô đẩy, cậu nhìn anh rời đi, mà cũng mua cho mình một cây kem khi lời chủ quán cất lên: “Cậu mua kem vị gì? Sữa, cà phê, hay sôcôla?”

“Bán tôi vị sữa đi!”

Người bán lấy ra một cây kem sữa đưa cho Tuấn Khang, rồi cậu cũng rời đi. Quay lại chỗ mà mình đang nằm, cậu bỗng nhiên nhớ đến người đàn ông kia khiến cho cái cảm giác trong lòng càng thêm hồi hộp.

Cậu cố gắng nhắm mắt lại khi nằm dưới các, mà cảm nhận những cơn gió thoáng qua, hay tiếng xì xầm của biển, để cố quên đi cái cảm giác mà khiến cậu trở nên bối rối kia.

Thời gian dần trôi lúc cậu sắp quên được hình bóng ấy, thì chàng trai kia lại xuất hiện chỗ cậu, anh ta nở nụ cười đầy thân thiện, hiện rõ trên khuôn mặt điển trai kia, giọng nói ấm áp vang lên:

“Này cậu có nước không? Cho tôi xin miếng đi! Ở đây chẳng bán nước gì cả!”

Cậu trong sự ngại ngùng của bản thân, quay ra sau lấy chai nước rồi đưa anh: “Đây ạ!”

Anh cầm lấy nó, mà vô tình chạm vào tay cậu, nó giống như có một luồng điện truyền tới vậy, làm cho cậu trở nên sững sờ.

Còn anh thì tu một hơi chai nước kia, chốc lát anh lên tiếng mà đưa lại cái chai cho cậu: “Trả cậu chai nước!”

Cậu cầm lấy chai nước thậm chí nhận được lời cảm ơn từ anh, rồi anh cũng đã rời đi khiến cho trái tim của cậu trở nên bồi hồi.

Cậu bất động như một tảng băng vậy, mất mấy giây mới hoàn hồn mà lên tiếng: “Không ngờ rằng mình có thể gặp lại anh ấy. Nhưng cuối cùng ảnh cũng phải rời đi!”

Dứt lời cậu như nhận ra một điều gì đó, liền lên tiếng nói với bản thân mình rằng: “Mày đang suy nghĩ gì vậy chứ? Bớt nghĩ bậy tào lao đi!”

Thời gian dần trôi qua đến buổi chiều, cậu cũng lên chiếc xe mà trở về nhà. Trên chiếc xe cậu không ngừng nhớ đến cảnh lúc mình ở bãi biển đó, khi nhìn thấy hình bóng của người đàn ông kia.

Nó giống như là cậu không thể quên được hình bóng ấy, hay có một tình cảm nào chẳng thể nói ra với anh ta vậy.

Chiếc xe đã dừng ở trước nhà cậu sau một tiếng đi xe. Cậu bước ra rồi lấy tiền trả cho lão tài xế. Lúc này cũng bước vào bên trong nhà với sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.

“Mệt mỏi thật! Hôm nay chơi cũng khá vui.”

Dùng chìa khóa cậu tra vào ô cửa mà mở nó ra. Cậu bước vào bên trong căn nhà tĩnh lặng, nhìn mọi thứ xung quanh rồi tiến vào chiếc ghế salon mà ngồi xuống.

Cậu nằm đó nhắm mắt lại với sự thong thả nghỉ ngơi, thì đột nhiên trong đầu lại xuất hiện hình bóng của người đàn ông ấy, và những cảnh tượng đã diễn ra với hai người trên bãi biển đó. Cậu tự hỏi:

“Tại sao mình luôn nghĩ về anh ta? Không lẽ nào, mình đã thích anh ta rồi sao?”

Suy nghĩ đó dâng lên cậu thở dài, môi nở nụ cười bất mãn nói: “Không đời nào, mình thích anh ta được. Bởi vì ai biết anh ta là gay hay trai thẳng? Khi lỡ một lần đau vì yêu trai thẳng rồi. Nên mình sẽ không dại lần hai đâu!”

Dứt lời cậu cố gắng gạt bỏ những cảm xúc của bản thân mình, mà cố nhắm mắt để nghỉ ngơi.

Và rồi thời gian lại trôi qua, khi tiếng còi xe ngoài đường phố vang vọng vào căn nhà, nó đã làm cho cậu giật mình tỉnh giấc.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, cậu thấy đã bảy giờ đêm rồi. Bụng cậu bỗng kêu lên những âm thanh rột rột bởi vì đói, thế là cậu đứng dậy đi vào trong bếp để kiếm thứ gì đó lấp đầy cái bụng rỗng của mình.

Cậu đun nước sôi, rồi nấu mì, sau đó ăn. Ăn xong tô mì cậu rửa chén, rồi tiến vào phòng thay đồ, sau đó lên nhà trên để ngồi xem tivi một cách vô cùng nhàm chán.

Coi đến mười giờ khuya, cậu đã cảm thấy mệt mỏi trong người nên quyết định sẽ đi ngủ. Thậm chí ngày mai cậu còn phải đi xin việc làm nữa, bởi cậu đã thất nghiệp cả tháng nay, mà tiền tiết kiệm cũng đã xài hết.

Nếu không đi làm thì cậu chỉ có thể ăn không khí, hoặc chờ chết đói mà thôi. Thoát khỏi những suy nghĩ ấy, cậu đã tắt tivi mà bước vào trong phòng mình, nằm xuống chiếc giường đơn sơ. Đôi mắt cậu dần nhắm lại mà chìm trong giấc ngủ sâu.

Cứ thế thời gian cũng đã dần trôi qua lúc này đã là năm giờ, tiếng chuông báo thức không ngừng vang lên, cậu tỉnh dậy với khuôn mặt lờ đờ, rồi đứng dậy đi vào toilet để vệ sinh cá nhân, để bắt đầu một ngày mới.