Quân Hôn 70: Con Anh, Con Em, Gia Đình Chúng Ta!

Chương 14

Diệp Thanh Chỉ rũ mắt, khẽ cười lạnh.

Đã từ chức từ lâu rồi sao? Ngụy Kiến Thành đúng là người tính toán cẩn thận.

Nhưng không sao cả. Sáu năm không về nhà, không gửi lấy một xu, vậy có hắn hay không có hắn cũng chẳng khác gì nhau cả.

Nếu Ngụy Kiến Thành dám giả chết để lừa nguyên chủ, vậy đừng trách cô bịa chuyện trả ngược lại cho hắn!

Diệp Thanh Chỉ lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói với Lâm Phi: “Lâm đồng chí, tôi có thể gọi thêm một cuộc điện thoại nữa được không? Tôi muốn hỏi thăm bạn của Kiến Thành xem chồng tôi đã mất như thế nào? Mất ngày nào? Trước khi qua đời có để lại di nguyện gì không?”

Nói rồi, cô lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay có thấm nước gừng ở bên trên, sau đó nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt. Lập tức, nước mắt lăn dài trên má.

“Lúc Kiến Thành đi, con trai lớn của chúng tôi mới hơn một tuổi, đứa nhỏ thì chỉ vừa tròn tháng. Hai đứa nhỏ chẳng có chút ấn tượng nào về ba chúng cả. Nhưng dù gì cũng phải biết ngày giỗ của ba chúng nó chứ, nếu anh ấy có di nguyện gì, tôi cũng nên giúp anh ấy thực hiện. Còn về di thể của anh ấy… Tôi cần biết anh ấy được chôn cất ở đâu, sau này nếu có cơ hội, cũng nên để anh ấy “lá rụng về cội”.”

Diệp Thanh Chỉ không khóc lóc vật vã, lời thỉnh cầu của cô cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa, thời gian lãnh đạo cho phép gọi vẫn chưa dùng hết, thế nên Lâm Phi lại giúp cô tìm số điện thoại khác, rồi quay số gọi đi.

Chuông reo vài tiếng, đầu dây bên kia bắt máy. Nhưng bất ngờ thay, đây lại là số điện thoại của một bệnh viện nào đo.

Một suy đoán lóe lên trong đầu cô - rất có thể cuộc gọi báo tin hôm đó chính là do Ngụy Kiến Thành tự mình gọi về. Hắn có thể đã mua chuộc nhân viên bệnh viện, dùng số điện thoại của bệnh viện để gọi về. Như vậy thì chẳng ai có thể lần ra dấu vết của hắn được.

Diệp Thanh Chỉ mím môi, siết chặt ống nghe điện thoại, đôi mắt hoe đỏ, giọng run run nói:

“Hóa ra là như vậy sao? Tôi hiểu rồi… Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết… Tôi… Tôi không sao cả… Tôi hiểu rồi… Vâng… Vâng… Dù sao cũng rất cảm ơn anh… Được, tạm biệt.”

Nhân viên trực điện thoại ở bệnh viện phía Tây Bắc ngẩn người, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ta còn chưa nói gì, sao đầu dây bên kia cứ liên tục cảm ơn rồi cúp máy luôn vậy? Chẳng lẽ đầu óc đối phương có vấn đề?

Lâm Phi thấy sắc mặt Diệp Thanh Chỉ trắng bệch, giọng nói cũng nghẹn ngào, liền nhẹ giọng hỏi han:

“Đồng chí Diệp, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Thanh Chỉ vừa khóc vừa cười, giọng nói đầy uất ức:

“Giờ tôi mới hiểu tại sao suốt mấy năm nay anh ta không về nhà, cũng không gửi tiền về. Hóa ra là sớm đã có người khác ở bên ngoài rồi. Tôi còn đau lòng, còn lo lắng không biết trước khi mất có ai chăm sóc cho anh ta không… Nhưng thì ra người ta sống sung sướиɠ lắm! Có vợ có con, giường ấm nệm êm, ngày tháng sung túc! Ô ô ô… Sao anh ta có thể làm thế với tôi? Anh ta coi tôi là cái gì chứ?”

Những người xung quanh nghe vậy thì lập tức nhao nhao bàn tán, ghé đầu xì xào, rất nhanh đã ghép lại toàn bộ nội dung câu chuyện.

Sáu năm trước, Ngụy Kiến Thành rời thôn đến làm công nhân tạm thời ở khu Đại Tam Tuyến. Vài tháng đầu, hắn vẫn gửi tiền về nhà, nhưng sau đó bỗng nhiên bặt vô âm tín. Ba năm trước, hắn bất ngờ gửi một lá thư về, hứa hẹn rằng đang tiết kiệm tiền mua nhà để sau này đón vợ con đến đoàn tụ. Nhưng rồi ba năm nữa lại trôi qua, chẳng thấy tiền bạc hay hồi âm gì, cuối cùng chỉ có một lá thư báo tử được gửi về thôi.