Khi vợ hắn tìm hiểu kỹ hơn, mới phát hiện ra rằng ở Tây Bắc, hắn đã sớm có một người vợ khác, mấy năm nay tiền lương đều để nuôi người phụ nữ đó, hoàn toàn không hề đoái hoài gì đến vợ con ở quê nhà.
“Trời ạ! Vậy chẳng phải là chị ấy đáng thương quá sao?” Một cô gái trẻ chưa kết hôn thở dài, thương cảm nhìn Diệp Thanh Chỉ.
Người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh cũng gật gù đồng tình: “Đàn ông chẳng tin được đâu! Chỉ khổ vợ con ở nhà thôi.”
Diệp Thanh Chỉ đưa tay che miệng, khóc nấc lên. Nhưng thực ra, cô đang cố nén nụ cười đắc ý.
Cứ để mấy người kia nói đi, để tin tức lan ra khắp thôn trên xóm dưới đi.
Bây giờ, thanh danh của Ngụy Kiến Thành đã bị bôi đen hoàn toàn. Nếu sau này cô có làm gì thì cũng sẽ hợp tình hợp lý hết!
Diệp Thanh Chỉ cũng khá may mắn, trên đường về, cô tình cờ gặp được xe bò của thôn Tiền Khê. Trên xe vẫn còn chỗ trống nên cô được quá giang một đoạn đường.
Cô vừa mới yên vị chưa lâu thì đã nghe một bác gái tò mò hỏi mình: “Cháu là con nhà ai ở thôn Hậu Khê vậy?”
Bác gái bên cạnh cũng chen vào, nghi hoặc nhìn cô: “Cháu là con dâu của Ngụy Hữu Lương đúng không? Thím nghe nói Kiến Thành xảy ra chuyện rồi, là thật hay giả vậy?”
Nông thôn là thế, dù chỉ là chuyện nhà nào vỡ một cái bát thôi là cũng đủ để truyền khắp thôn luôn rồi, huống hồ đây lại là một chuyện lớn như có người mới qua đời. Thôn Tiền Khê và thôn Hậu Khê chỉ cách nhau một con suối nhỏ, từ chiều hôm qua là họ đã nghe được tin tức này rồi.
Mọi người trên xe đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò xen lẫn thương cảm. Thấy đôi mắt cô sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy, bọn họ lại càng thêm đồng tình hơn nữa.
Một bác gái lên tiếng an ủi: “Em gái à, chuyện cũng đã rồi, thím nghe nói chồng cháu đã đi biền biệt mấy năm trời, nghĩ thoáng một chút thì giờ cũng có khác gì bấy lâu nay đâu. Cháu còn trẻ, sau này tìm một người mà nương tựa, cố gắng sống tiếp đi cháu ạ.”
Diệp Thanh Chỉ nghe vậy, sắc mặt chợt tối sầm, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn hận xen lẫn nhẫn nhịn.
Vẻ mặt này của cô có gì đó không đúng lắm!
Mấy bác gái trên xe nhìn nhau, cảm thấy đằng sau hẳn là có chuyện gì khuất tất rồi. Thế là cả đám liền vây lấy Diệp Thanh Chỉ, gặng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Thanh Chỉ làm như không thể nhịn được nữa mà òa khóc nức nở. Giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, cô kể lại chuyện Ngụy Kiến Thành tìm người khác ở bên ngoài, lại còn đem toàn bộ tiền lương để nuôi người đàn bà đó nữa chứ.
“Thằng hai nhà cháu mới vừa tròn tháng thì hắn đi, cũng chỉ gửi tiền về trong bốn tháng đầu thôi, sau đó thì không có một chút tin tức gì nữa. Nhà mẹ đẻ cháu ở xa, mẹ chồng lại mất sớm, cha chồng thì chẳng thể dựa vào, một mình cháu nuôi hai đứa nhỏ, vất vả gồng gánh cái nhà này… Vậy mà hắn thì sao? Hắn ở bên ngoài tìm người đàn bà khác, hu hu hu… Hắn không quan tâm đến cháu thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả hai đứa con mà hắn cũng mặc kệ là sao!” Cô đau khổ khóc nấc lên, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Mấy bác gái trên xe đều ngỡ ngàng, không ngờ rằng lại còn có chuyện như vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ. Một người đàn ông đi xa nhà tận sáu năm, có tiền lương mà không gửi về nhà, làm sao có thể giữ được cái thắt lưng quần cơ chứ?