“Không cần đâu, tôi ăn rồi.” Diệp Thanh Chỉ nhìn sang phía sau cô ta, nơi Ngụy Hữu Lương đang đứng, rồi nói: “Ba, đi thôi, đi sớm về sớm.”
Thôn Hậu Khê không quá hẻo lánh, nhưng để đến được công xã thì cũng phải đi bộ mất hơn hai tiếng đồng hồ. May mà thân thể nguyên chủ vốn khỏe mạnh, chứ nếu là cơ thể của Diệp Thanh Chỉ trước đây thì e rằng chân cô đã phồng rộp hết cả lên rồi.
Khi hai người họ đến nơi, công xã cũng vừa mới mở cửa. Tình cờ làm sao, Diệp Thanh Chỉ lại gặp được người đưa thư hôm qua. Cô lập tức bước nhanh tới chặn anh ta lại.
“Chào đồng chí, tôi là Diệp Thanh Chỉ ở thôn Hậu Khê. Hôm qua anh là người đã báo tin cho tôi, anh còn nhớ không?”
Lâm Phi hơi sững sốt một chút, nhưng nhanh chóng nhớ ra, vì chuyện này để lại ấn tượng khá sâu với anh ta: “Chào đồng chí Diệp, có chuyện gì vậy?”
“Hôm qua anh nói chồng tôi bệnh nặng nên đã qua đời, nhưng lại không nói rõ anh ấy bị bệnh gì, mất vào lúc nào, hiện tại di thể ra sao… Vì vậy nên hôm nay chúng tôi đến để hỏi cho rõ.” Diệp Thanh Chỉ nói năng rành rọt, rõ ràng.
Ngụy Hữu Lương đứng bên cạnh cũng sốt ruột lên tiếng: “Còn di vật của con trai tôi thì sao? Nó làm việc bên đó suốt sáu năm, chắc chắn phải để lại ít nhiều đồ đạc chứ? Chúng tôi còn chưa thấy gì cả!”
Diệp Thanh Chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi quay sang tiếp tục nhìn Lâm Phi, hy vọng anh ta có thể cho mình một câu trả lời rõ ràng.
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Để tôi xin chỉ thị của lãnh đạo xem có thể gọi điện sang Tây Bắc hỏi thăm một chút không.” Lâm Phi suy nghĩ một lát, cảm thấy yêu cầu này cũng hợp lý.
Hai người theo chân Lâm Phi đến trước cửa văn phòng lãnh đạo. Một lát sau, Lâm Phi bước ra, nói rằng hai người họ có thể gọi điện nhưng không được quá lâu, tối đa chỉ có năm phút thôi.
Diệp Thanh Chỉ vội vàng gật đầu, giả vờ như không biết cách sử dụng điện thoại, nhờ Lâm Phi giúp cô gọi đến đơn vị của Ngụy Kiến Thành.
Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy. Khi biết người gọi là thân nhân của Ngụy Kiến Thành, đối phương lại nói rằng hắn đã từ chức từ vài năm trước, còn tình hình hiện tại thì nhà máy bọn họ cũng không rõ.
“Hai người còn có số liên lạc nào khác không?” Lâm Phi thấy sắc mặt Diệp Thanh Chỉ tái nhợt thì không khỏi đồng cảm mà hỏi lại.
Diệp Thanh Chỉ lắc đầu. Từ trước đến nay, chỉ có Ngụy Kiến Thành chủ động liên lạc với nguyên chủ thôi, ngay cả số điện thoại của đơn vị anh ta - cô cũng là hôm nay mới biết được.
“Không đúng! Tin Kiến Thành mất không phải do chính đơn vị của nó thông báo sao?” Ngụy Hữu Lương lập tức vặn lại, cảm giác như đã bắt được sơ hở.
“Không phải. Là một người bạn của đồng chí Ngụy Kiến Thành báo tin. Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể, khoảng cách quá xa, mà bên tôi cũng không có số điện thoại xác nhận. Nếu muốn biết rõ sự thật thì chỉ có cách tự đến Tây Bắc một chuyến thôi.” Lâm Phi lắc đầu đáp.
“Vậy còn di vật của con trai tôi đâu?” Ngụy Hữu Lương dường như chỉ quan tâm đến chuyện này.
“Làm sao tôi biết được?” Lâm Phi nhíu mày, có chút càn lời.
Mộng tưởng được chia tài sản phút chốc đã tan thành mây khói, Ngụy Hữu Lương chẳng buồn nhìn đến Diệp Thanh Chỉ - người lúc này trông như vừa bị rút cạn hết sức lực. Ông ta vội vã xoay người đi thẳng về thôn, sợ bị trừ công điểm.