Chương 12
Cô cứ nghĩ là mình đã ngủ cả buổi chiều rồi, buổi tối sẽ khó ngủ lắm, nhưng không ngờ rất nhanh đã lại chìm vào giấc ngủ. Diệp Thanh Chỉ suy đoán có lẽ là do ảnh hưởng của việc xuyên không, một lúc tiếp nhận quá nhiều ký ức nên cơ thể này chưa thể chịu nổi, cần giấc ngủ để hồi phục năng lượng.
Sáng hôm sau, nếu không phải hai đứa nhỏ gọi dậy, có khi cô vẫn chưa tỉnh ấy chứ.
Nhưng cô nghi ngờ chuyện này còn có liên quan đến đồng hồ sinh học từ đời trước của mình nữa. Ở đâu ra chuyện bốn rưỡi sáng đã phải thức dậy thế? Ở bên ngoài, trời thậm chí còn chưa sáng hẳn.
“Sao hai đứa dậy sớm thế? Ngủ thêm một chút nữa đi, trẻ con phải ngủ nhiều mới cao được.” Diệp Thanh Chỉ nhéo nhẹ má chúng.
“Bọn con ngủ đủ rồi ạ. Mẹ, hôm nay mẹ có đi công xã với ông nội không?” Ngụy An Kiệt vừa nhóm lửa nấu nước vừa lo lắng hỏi: “Có khi nào ông nội lại bắt nạt mẹ không?”
“Sẽ không đâu. Có lãnh đạo công xã ở đó, ông nội con không dám làm gì mẹ đâu.” Diệp Thanh Chỉ lắc đầu.
Sau khi ăn sáng, hai đứa nhỏ đeo giỏ lên lưng, chuẩn bị lên núi cắt cỏ cho heo. Diệp Thanh Chỉ thì cầm lấy bức thư, định đến công xã một chuyến, tiện thể làm quen với hoàn cảnh xung quanh luôn.
Vừa bước ra khỏi cổng, cô liền gặp bác gái Diệp, thím Lâm và cả bà Ba. Nhìn thấy cô, bà Ba lập tức bước tới nắm lấy tay cô mà an ủi: “Bà với nghe nói về chuyện của Kiến Thành rồi, cháu cố nghĩ thoáng một chút. Về sau có chuyện gì khó khăn thì cứ qua tìm bà nhé.”
Diệp Thanh Chỉ nghẹn ngào gật đầu, trong lòng cô chợt nghĩ đến những người thân đã mất, rồi lại nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, nước mắt bắt đầu không kìm được mà tuôn rơi.
“Hồi đầu năm, Kiến Thành còn nói năm nay sẽ về ăn Tết, ai mà ngờ được giờ anh ấy lại ra đi như vậy… Nghe nói là bị bệnh nặng, nhưng anh ấy một mình ở tận Tây Bắc, bên cạnh không có ai chăm sóc. Lúc ra đi không biết có được ăn no không, còn mẹ con cháu thì ngay cả gặp mặt anh ấy một lần cuối cùng cũng không thể… Chỉ nghĩ có vậy mà tim cháu đã đau như bị dao cứa rồi.” Khuôn mặt Diệp Thanh Chỉ tràn đầy đau thương và xót xa.
Mọi người thấy cô đau khổ như vậy thì cũng không nghi ngờ gì. Trước khi Ngụy Kiến Thành rời đi, hắn và nguyên thân vẫn luôn là một cặp vợ chồng ân ái, trong thôn ai ai cũng đều thấy rõ.
Huống chi, trong suốt sáu năm qua, nguyên thân vẫn một lòng chờ chồng, điều đó càng chứng minh nguyên thân tình thâm nghĩa với hắn như thế nào.
“Thanh Chỉ à, đừng khóc nữa, người mất thì cũng đã mất rồi, cố gắng nghĩ thoáng đi em. Mạnh mẽ lên.” Chị dâu Lý lên tiếng an ủi.
“Em không sao.” Diệp Thanh Chỉ lau nước mắt, giọng nghẹn lại: “Em còn hai đứa con phải lo, dù có vất vả thế nào cũng phải gắng gượng mà sống tiếp thôi.”
Mọi người đều thấy thương cho Diệp Thanh Chỉ. Nhà mẹ đẻ cô ở xa, mẹ chồng lại mất sớm, cha chồng thì có cũng như không. Chồng đi xa sáu năm, giờ lại đột ngột qua đời. Những ngày sắp tới của ba mẹ con chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.
Mọi người còn phải đi làm, mà Diệp Thanh Chỉ cũng cần lên công xã, vì vậy bọn họ chỉ nói vài câu rồi tách ra - ai đi làm việc nấy.
“Vợ Kiến Thành, con ăn cơm chưa? Nếu chưa thì vào nhà chúng ta ăn chút gì đi.” Phương Tiểu Mai vừa thấy cô liền khách sáo mà hỏi han.