Quân Hôn 70: Con Anh, Con Em, Gia Đình Chúng Ta!

Chương 11

Chương 11

Vì thanh danh của hai đứa nhỏ, dù chỉ là giả vờ nhưng cô vẫn muốn chúng tỏ ra đau buồn một chút.

“Mẹ, chúng con không phải thật sự đi chơi đâu, chúng con muốn đi bắt cá về cho mẹ bồi bổ.” Ngụy An Kiệt sợ mẹ hiểu lầm, mới vội vàng giải thích.

Diệp Thanh Chỉ xoa đầu con trai, dịu dàng nói: “Mẹ biết, nhưng những người kia lại không biết. Hai con là những đứa trẻ hiểu chuyện, mẹ không muốn để người khác nói ra nói vào hai đứa.”

Hai đứa nhỏ cũng không chịu ngồi yên. Nếu không được đi bắt cá, vậy thì đi rửa rau vậy. Bọn chúng chỉ làm việc nhà thôi mà, chắc sẽ không có ai nói làn bọn chúng không đúng đâu nhỉ?

Thấy chúng thật sự không thể ngồi yên một chỗ, Diệp Thanh Chỉ đành phải gật đầu: “Đi đi, nhưng chỉ được chơi quanh con suối nhỏ, không được lội xuống nước, càng không được đến chỗ nước sâu đâu đấy.”

Dặn dò xong, cô đóng cửa lại, lấy từ trong ngực ra trang thư thứ hai và phiếu gửi tiền. Cái này cứ cất tạm trước đã, vài ngày nữa rồi đi lĩnh sau vậy. Dù sao thì ngày mai cô chắc chắn sẽ không có cơ hội mà lĩnh số tiền này.

Cô tìm ra chiếc hộp mà nguyên chủ dùng để cất tiền, bên trong là toàn bộ tiền tiết kiệm của cả nhà - một đồng.

Ở thời hiện đại, một đồng có rơi ngoài đường cũng chẳng mấy ai thèm nhặt, vậy mà ở đây…

Nhìn phiếu gửi tiền, Diệp Thanh Chỉ cười lạnh một tiếng. Ngụy Kiến Thành đúng là kẻ nhẫn tâm. Hắn ra ngoài làm việc bao nhiêu năm, tổng cộng chỉ gửi về cho gia đình được mỗi 50 đồng.

Miệng thì nói dành dụm để mua nhà, nhưng thực ra thì hắn đã sớm được vào biên chế chính thức, mỗi tháng lương hơn ba mươi đồng. Tính sơ sơ, hắn phải có ít nhất 800 đồng tiền tiết kiệm. Vậy mà bao năm nay, hắn chỉ gửi cho vợ con tổng cộng 100 đồng, rồi còn mong nguyên chủ thủ tiết cho hắn cả đời ư?

Cất kỹ hộp tiền, Diệp Thanh Chỉ cảm thấy cả người dính dớp, khó chịu vô cùng. Lúc này lu nước để ngoài trời cả ngày vẫn còn ấm, cô lấy một chậu nhỏ để lau người, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi mới lên giường nằm nghỉ.

Không hiểu sao mình đã xuyên thư, lại cảm xúc bộc phát mà khóc lâu như vậy, sau đó lại còn cùng Phương Tiểu Mai diễn một vở kịch. Thế nên hiện tại Diệp Thanh Chỉ quả thực là kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ vừa nhắm mắt đã chìm luôn vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh dậy thì trời đã gần tối đen, Diệp Thanh Chỉ xoa huyệt thái dương, chậm rãi ngồi dậy. Nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất nhỏ, cô mất một lúc mới phản ứng lại là mình đã xuyên không đến thập niên 60 rồi. Đã vậy còn trở thành một người mẹ, có hai đứa còn đáng yêu, hiểu chuyện nữa chứ.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à? Cơm sắp xong rồi, mẹ ngồi nghỉ trước đi.” Ngụy An Kiệt nhìn thấy cô bước ra thì lập tức cười rạng rỡ với cô.

Diệp Thanh Chỉ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Sao không gọi mẹ dậy?”

Ngụy An Kiệt lén nhìn về phía Ngụy An Dân. Anh hai nói là mẹ không khỏe, cần được nghỉ ngơi, không thể đánh thức mẹ dậy.

Diệp Thanh Chỉ nhìn theo ánh mắt cậu bé, trong lòng không khỏi chua xót. Hai đứa nhỏ này thật sự quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Ở cái thời đại mà không hề có hoạt động giải trí gì như thế này, cách duy nhất để gϊếŧ thời gian là ra sân phơi lúa tám chuyện. Nhưng với tình trạng hiện tại của cô thì chắc chắn không thể tùy tiện ra ngoài được rồi. Hai đứa nhỏ cũng không nên đi ra ngoài chơi, vậy nên là ba mẹ con rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi sớm.