Quân Hôn 70: Con Anh, Con Em, Gia Đình Chúng Ta!

Chương 10

Chương 10

“Mẹ, thân thể mẹ không khỏe, mẹ lên giường nghỉ đi, để con nhóm lửa cho.” Ngụy An Dân xách giỏ rau về, thấy Diệp Thanh Chỉ đang loay hoay nhóm bếp thì vội chạy đến.

Ngụy An Kiệt cũng theo sát phía sau, kéo tay cô năn nỉ: “Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, để con với anh làm cho.”

Diệp Thanh Chỉ có chút ngại ngùng nhìn hộp diêm trong tay và đống củi trước mặt. Cô có ký ức của nguyên chủ, trong đầu cũng biết cách làm đấy, nhưng tay chân thì lại lóng ngóng không quen. Nãy giờ cô đã lãng phí ba que diêm rồi, vậy mà vẫn chưa nhóm được lửa.

“Mẹ đừng buồn, con với em mỗi ngày đều sẽ đi cắt cỏ cho heo, vậy là cũng được bốn công điểm rồi, bọn con còn có thể hái thêm cả rau dại nữa. Đợi bọn con lớn thêm chút nữa thì sẽ kiếm được nhiều công điểm hơn, cho nên dù ba không còn thì chúng ta vẫn có thể sống được.” Ngụy An Dân tưởng rằng mẹ mình vì cái chết của Ngụy Kiến Thành mà mất hồn mất vía, nên mới nhóm lửa mãi mà không được.

Ngụy An Kiệt ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, rồi cầm lấy hộp diêm trong tay mẹ. Một lần mà lãng phí đến tận ba que diêm, khiến cậu nhóc nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi.

Nhìn đứa con trai mới sáu tuổi mà lại nhóm lửa thành thạo như vậy, Diệp Thanh Chỉ đành ngại ngùng mà lùi sang một bên.

Vừa rồi cô còn nghĩ rằng mình không thể sai vặt đứa nhỏ mới bảy tuổi được, vậy mà chưa gì đã bị vả mặt rồi.

“Yên tâm đi, mẹ còn có hai đứa các con mà, mẹ sẽ không nghĩ quẩn đâu.” Cô xoa đầu Ngụy An Kiệt, thấy trong mắt Ngụy An Dân lóe lên tia hâm mộ, nên cũng vươn tay xoa đầu cả thằng bé luôn: “Con mới bảy tuổi thôi, vẫn còn là trẻ con, đừng tự tạo gánh nặng cho mình quá.”

Ngụy An Dân cúi đầu. Lúc nãy, hai anh em đều đã chứng kiến cảnh Ngụy Hữu Lương đến gây sự.

Ban đầu, Ngụy An Kiệt định chạy ra ngoài, nhưng lại bị anh trai kéo lại. Hai đứa chúng nó còn quá nhỏ, có đi ra thì cũng chỉ khiến mẹ thêm lo lắng hơn thôi.

Hai anh em nhìn nhau, quyết định nhẫn nhịn. Đợi đến khi lớn rồi, nhất định bọn họ sẽ không tha cho những kẻ đã bắt nạt mẹ mình đâu.

Chỉ mất một lúc là cơm đã được hâm nóng lại. Hai đứa nhỏ còn cẩn thận làm thêm món trứng chần cho Diệp Thanh Chỉ, bỏ vào đó chút đường trắng cuối cùng trong nhà, nói rằng để mẹ bồi bổ sức khỏe.

“Cho mẹ sao?” Diệp Thanh Chỉ nhìn chén trứng chần nước đường, rồi quay sang nhìn hai đứa nhỏ. Ngụy An Dân còn khá hơn một chút, nhưng Ngụy An Kiệt thì cứ nuốt nước miếng liên tục thôi. Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của thằng bé, lòng cô chợt chua xót vô cùng.

Mấy đứa nhỏ ở đời sau đều có thể ăn trứng gà nhiều đến nỗi muốn nôn luôn. Thế nhưng vào thời điểm này, trứng gà lại là nguồn kinh tế quan trọng nhất của một nông hộ. Như nhà bọn họ chẳng hạn, cũng nhờ vào hai con gà mái đẻ trứng mới có thể đổi lấy muối, diêm và những nhu yếu phẩm cơ bản khác.

“Chúng ta cùng ăn đi.” Diệp Thanh Chỉ giữ chặt hai đứa nhỏ, chia quả trứng thành ba phần bằng nhau, cũng không cho phép chúng từ chối: “Mau ăn đi.”

Ăn cơm xong, rửa sạch bát đũa, hai đứa nhỏ nói muốn ra ngoài chơi, nhưng Diệp Thanh Chỉ không đồng ý.

Tuy bọn chúng không có tình cảm gì với Ngụy Kiến Thành, nhưng dù sao hắn cũng là cha ruột của chúng. Cha vừa mới qua đời, nếu hai đứa đã chạy ra ngoài chơi ngay như vậy, sau này chắc chắn sẽ bị người ngoài bàn tán là bất hiếu.