Ngụy Hữu Lương đưa mắt ra hiệu với Phương Tiểu Mai, thấy bà ta cầm thư không muốn đưa, ông ta mới trừng mắt nhìn bà ta một cái, bảo bà ta nhanh đưa thư cho ông Ba đi.
Nhận lấy thư mà Phương Tiểu Mai đưa qua, ông Ba mới mở ra trước mặt mọi người, đọc từng chữ một, trong lòng vô cùng cảm khái: "Kiến Thành cũng thật đáng thương. Vợ Kiến Thành à, cháu cũng đừng quá đau buồn, An Dân và An Kiệt đều là những đứa nhỏ ngoan ngoãn. Cháu cố gắng nuôi dạy chúng cho nên người, rồi những ngày tháng tốt đẹp sẽ đến thôi.”
"Chỉ có mỗi lá thư này thôi à? Không còn gì khác cả sao?" Phương Tiểu Mai tỏ vẻ không tin.
Không thể nào. Bọn họ đã tính thử ở nhà rồi, cho dù Ngụy Kiến Thành mỗi tháng tiết kiệm có năm đồng thôi, thì trong nhiều năm như vậy, hắn hẵn là đã có thể tiết kiệm được ít nhất là hơn ba trăm đồng rồi. Cho dù hắn có chi một ít tiền để chữa bệnh thì cũng không thể tiêu hết được. Hơn nữa, hắn còn hai đứa con trai cơ mà, chẳng lẽ thật sự mặc kệ chúng nó sao?
"Không có." Diệp Thanh Chỉ lắc đầu, thấy mọi người không tin mình, cô vội vàng nói: "Cháu đang định ngày mai lên công xã hỏi thăm thử."
"Đúng là nên đi hỏi thăm một chút, Kiến Thành làm việc ở bên kia nhiều năm như vậy, tiền lương và đồ đạc của nó đi đâu hết? Hay là bị người ta lấy mất rồi?" Giọng Phương Tiểu Mai có chút kích động.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều không tin, đàn ông mà, cho dù không để ý đến vợ mình thì cũng sẽ không thể bỏ mặc con trai mình được. Nhưng nhìn bộ dạng của Diệp Thanh Chỉ thì lại không có vẻ gì là đang nói dối.
Đại đội trưởng nhíu mày, phất tay đuổi mấy thôn dân đang đứng hóng chuyện kia đi, lại quay qua nói với Diệp Thanh Chỉ: "Vợ Kiến Thành à, ngày mai cháu lên công xã hỏi một chút xem rốt cuộc là Kiến Thành bị bệnh gì? Đi khi nào? Di thể nên xử lý làm sao?" Còn cả di vật của chồng cháu nữa, bên kia định làm thế nào?”
"Đúng đúng đúng, chúng ta phải hỏi cho rõ ràng mới được. Một mình con đi có được không? Hay là để Hải Ba đi cùng con?" Phương Tiểu Mai đảo mắt, lại nghĩ ra một ý tưởng khác.
"Không cần, tôi tự đi." Diệp Thanh Chỉ liếc nhìn Ngụy Hải Ba, hắn ta không hẳn là chú em chồng của cô, mà cho dù có là chú em chồng đi nữa, một góa phụ trẻ như cô cũng không thể một mình đi ra ngoài cùng một thanh niên trai tráng được. Nói không chừng còn sẽ bị đồn thổi vớ vẩn ấy chứ.
Phương Tiểu Mai lúc này mới ý thức được, đúng là không thể để Ngụy Hải Ba đi cùng Diệp Thanh Chỉ được. Danh dự của Diệp Thanh Chỉ bị tổn hại cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là con trai bà không thể dính líu đến quả phụ được.
"Vậy thì để ba con đi cùng con. Con còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, lại là phụ nữ, chuyện này cứ để ba của con xử lý là tốt nhất." Phương Tiểu Mai lại nói.
Xem ra mấy người này sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích của mình nhỉ. Được rồi, để Ngụy Hữu Lương đi cùng cô cũng được thôi. Chỉ khi biết rõ là chẳng có món lợi nào cho bọn họ chiếm cả, lúc đó bọn họ mới bỏ qua cho cô.
Sau khi đạt được mục đích của mình, Phương Tiểu Mai mới vừa lòng mà kéo Ngụy Kiến Thành đi về. Đại đội trưởng và những người khác lại an ủi Diệp Thanh Chỉ mấy câu, sau đó cũng ai về nhà nấy ăn cơm.
Nhưng má Diệp thì lại rất lo lắng cho Diệp Thanh Chỉ, sợ cô không khỏe nên muốn ở lại giúp cô nấu ăn.
"Thật sự không cần đâu ạ. Cơm cháu nấu hồi sáng vẫn còn, chút nữa cháu bảo An Dân nhóm lửa, hâm nóng lại là ăn được rồi." Diệp Thanh Chỉ cũng không nói dối, mọi khi nguyên thân đều làm vậy cả.