Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Sau khi mọi người lên bờ thì lập tức chui vào trong lều tránh mưa, mưa nặng hạt trút lên nóc lều, lâu rồi Hạ Hạ chưa gặp cơn mưa nào lớn tới vậy, ít nhất là từ lúc bắt đầu mùa hè năm nay.
Lục địa khô hạn chào đón cơn mưa đã lâu không thấy, dựa theo xu hướng mưa to thế này, một hai giờ đồng hồ may ra mới tạnh được.
Bọn họ trốn trong lều đợi mưa ngớt, nhiệt độ không khí ngày càng giảm, Hạ Hạ khoác thêm một cái áo dài tay rồi giúp Hứa Tri Thanh lau khô tóc.
“Dự báo thời tiết báo động cực nóng mà nhỉ, sao đột nhiên lại mưa?” Hứa Tri Thanh lấy khăn lông lau khô người, mặc đồ bình thường vào, vẫn bị gió lùa từ khe hở của lều làm nổi hết da gà.
“Không biết nữa, có thể do cực nóng nên chính phủ tạo ra mưa nhân tạo?”
Hạ Hạ mở dự báo thời tiết ra, nhưng mạng kém, gần đây nhất có cập nhật một lần. Là hai giờ trước, 12 giờ 48 phút, vẫn báo động cực nóng 39 độ.
Ấn cập nhật mấy lần nhưng không thành công, Hạ Hạ cảm thấy lần này vào núi không vui như cô tưởng, vừa bị phơi nắng vừa nóng, trên núi còn có nhiều muỗi nữa.
Chẳng bằng nằm trong phòng điều hòa, thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
“Đừng nhìn di động nữa, ngủ một lát đi, cái chỗ quái quỷ này không có mạng đâu.” Điện thoại Hứa Tri Thanh không có tín hiệu, trong lòng phiền muộn, cô ném điện thoại sang một bên.
Hạ Hạ không ngủ được, nghe tiếng mưa lộp bộp đánh vào lều, hoàn toàn không có ý định đi ngủ. Trong tiếng mưa còn có tiếng gió thổi ô ô vù vù, quái dị không tả nổi thành lời.
Hạ Hạ đẩy Hứa Tri Thanh, hỏi: “Cậu nghe thấy tiếng gió không, quá khủng bố.”
Hứa Tri Thanh mê mang đáp lại: “Không có gì khủng bố, chỉ là gió thôi mà.”
Nói xong, cô nàng trở mình ngủ tiếp.
Mây đen che trời, sấm sét ầm ầm, không có một tia nắng nào có thể xuyên qua lớp mây đen, giữa trưa mà như đêm tối. Trong lều có một chiếc đèn, bởi vì Hứa Tri Thanh muốn nghỉ ngơi, Hạ Hạ chỉnh đèn tới tối nhất, độ sáng này miễn cưỡng có thể chơi di động.
Hạ Hạ bỗng nhìn thấy có cái bóng đen dán vào bên ngoài lều của mình, cô ngồi bật dậy hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Không có người trả lời.
Chỉ còn lại tiếng gió ô ô.
Đúng lúc này, cửa lều truyền tới tiếng đập dữ dội: “Hứa Hứa! Hạ Hạ!”
Là giọng nói của Trần Niệm, Hạ Hạ lập tức trả lời: “Sao vậy?”
“Bão đổ bộ! Chúng ta phải về biệt thự! Lều này không đủ sức chống lại sức gió!” Trần Niệm hô to, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.
Bọn họ đã ra ngoài thu thập đồ đạc, Hạ Hạ lay tỉnh Hứa Tri Thanh, đem những lời Trần Niệm vừa nói tường thuật lại một lần.
Hứa Tri Thanh vừa tỉnh ngủ, có chút ngốc, chưa kịp nghĩ tiếp theo nên làm gì. Hạ Hạ nhét hết đồ vật quan trọng vào vali, túm Hứa Tri Thanh xông ra ngoài.
Trong năm người, chỉ có Hạ Hạ mang theo ô che nắng, miễn cưỡng che được hai người các cô. Nhưng gió to vẫn tạt đầy nước vào mặt Hạ Hạ, không tới mười phút, quần áo cũng ướt sũng.
Ba nam sinh càng thảm hơn, trực tiếp bị mưa táp thành gà rớt nồi canh, nước mưa lạnh băng dội thẳng vào mặt khiến bọn họ mở mắt cũng khó khăn.
Mấy người vội vàng vác hành lý lên xe, Trần Niệm vào ghế lái. Lúc đầu định đi đường cũ, nhưng nghĩ tới chuyện đường vòng đi mất vài tiếng đồng hồ, hơn nữa xe mui trần kiểu này không có gì che chắn.
Nếu mất ba tiếng mới tới nhà, không nói hai cô gái nhỏ, mà ngay cả đàn ông như bọn họ đều khó vượt qua.
“Tớ lái đường tắt về, chỉ mất hơn nửa tiếng, mọi người thấy sao?” Trần Niệm chỉ hỏi một câu, không đợi ai trả lời, giẫm chân ga phóng như bay về phía đường mòn trong rừng.