Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Sau khi vào rừng, gió lốc và mưa đã được lá cây che chắn hơn phân nửa, nhưng nhiệt độ ngày càng thấp, cả Hạ Hạ và Hứa Tri Thanh đều ướt đẫm, ôm nhau run bần bật.
Cô cảm giác nhiệt độ đã tụt xuống mốc mười mấy độ, cho dù không có gió thì nước mưa đọng bên ngoài quần áo cũng khiến thân thể lạnh lẽo không chịu nổi.
“Mẹ kiếp, sao đột nhiên lại có bão cuồng phong! Chúng ta đều nghe rõ dự báo thời tiết nói nắng nóng cơ mà.” Môi Lâm Sơn Thủy cũng lạnh tới tái nhợt, trên mắt kính toàn là hơi nước, không thấy rõ phía trước.
Tính tình Trần Niệm vốn lạc quan vui vẻ, nhưng nghe Lâm Sơn Thủy trách móc cũng phát cáu mà đập tay vào vô lăng.
“Con mẹ nó, quỷ mới biết là chuyện gì xảy ra, từ lúc vào núi đã không gặp được chuyện gì tốt, đúng là xui tới tám kiếp.”
Lúc Trần Niệm đang đánh lái lại phát hiện tay lái như bị cái gì cột chặt giữ lại, không thể quay theo phương hướng mình muốn.
“Mẹ kiếp, vô lăng có vấn đề!”
Lâm Sơn Thủy đang ngồi ghế phụ lập tức nhào sang hỗ trợ bẻ lái.
“Phanh xe! Cậu làm gì vậy, mộng du à?”
Trần Niệm đột ngột giẫm phanh, nếu Hạ Hạ không nắm chặt tay vịn thì đã theo quán tính văng ra ngoài.
Mấy người kinh hồn táng đảm, chưa thể ổn định mà nhìn thân cây to bằng cả bốn, năm người ôm trước mặt, thiếu chút nữa đã đυ.ng…
Trong chốc lát định thần lại, Hạ Hạ hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng hỏi: “Xe này còn dùng được không?”
Nếu không thì mấy người bọn cô phải đi bộ đường núi, biết tới bao giờ mới về được nhà.
Trần Niệm xấu hổ, không biết nên trả lời sao, chỉ đành đáp: “Để tớ xem thử.”
Cậu một lần nữa khởi động động cơ, tự nhiên tay lái lại hoạt động bình thường trở lại, Trần Niệm đánh lái vài vòng sang trái, vòng qua cây cổ thụ trước mặt.
“Quá kỳ lạ, sao lúc nãy lại không hoạt động.” Trần Niệm nhíu mày.
Lâm Sơn Thủy thúc giục: “Đi nhanh đi, đừng dừng ở cái nơi quỷ quái này, tớ sởn hết gai ốc lên rồi.”
Hứa Tri Thanh chen vào: “Đừng nói bậy nữa, cậu thấy chúng tớ chưa đủ sợ hãi à?”
Nếu là trước kia, Lâm Sơn Thủy sẽ không để ý việc Hứa Tri Thanh cố ý ngắt lời cậu, nhưng hôm nay thái độ của cậu rất khác thường, lập tức cãi lại: “Chẳng lẽ tớ nói hươu nói vượn à? Mắt cậu nhìn không rõ hay sao mà chê tớ nói bậy, nơi này cổ quái như vậy cậu không thấy gì sao?”
Hứa Tri Thanh bị cậu ta phản bác tới sững người, đang muốn mở miệng đáp thì Trần Niệm đã nói trước.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
Trần Niệm vốn đã phiền lòng, hai người bọn họ còn cao giọng đối đáp nhau, càng bực bội hơn.
Hứa Tri Thanh mím môi, lườm bóng lưng Lâm Sơn Thủy, không nói gì nữa.
Hạ Hạ trộm nhéo cánh tay cô nàng, gửi kèm ánh mắt an ủi.
Hứa Tri Thanh lắc đầu, thì thầm: “Tớ không sao.”
Hạ Hạ từng nghi ngờ có phải là do từ trường trong núi hay không, không hiểu sao từ khi vào túi, bọn họ thi thoảng lại gây gổ chỉ vì mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Cũng may, sau khi được nhắc nhở, cơn tức giận trong lòng bọn họ cũng bị áp xuống phần nào, kịp thời khống chế cảm xúc của chính mình.
Sau 20 phút, xe jeep cuối cùng cũng ra khỏi rừng rậm, Hạ Hạ có thể xuyên qua làn mưa mà thấy nóc biệt thự thấp thoáng phía xa.
Có lẽ ông trời đã vui vẻ hơn rồi, mưa bắt đầu nhỏ lại.
Xe jeep dừng trong viện, Hạ Hạ vỗ đôi chân cứng đờ hơi run rẩy của mình, chuẩn bị xuống xe lấy hành lý, không ngờ, Lâm Sơn Thủy đã xuống xe trước, đứng ngay sau xe mà hỏi một câu khiến da đầu mọi người tê dại.
“Thời Quý đâu? Các cậu có ai nhìn thấy Thời Quý không?”