Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Hạ Hạ chụp mấy tấm ảnh lưu niệm, mặt hồ, lều trại, còn có ba người du ngoạn trong nước, bầu không khí an tĩnh tươi đẹp. Hạ Hạ mơ màng sắp ngủ, nằm trên mặt cỏ, dùng mũ rơm che mặt, chuẩn bị trộm ngủ một lát.
Không biết ngủ bao lâu, Hạ Hạ cảm thấy trên đùi truyền đến cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, mới đầu cô tưởng ai hắt nước từ dưới hồ lên, đến tận khi cảm giác lạnh lẽo ngày càng rõ ràng, Hạ Hạ mới cảm thấy không ổn mà bừng tỉnh.
Trời mưa à? Sao có thể?
Hạ Hạ lăn một vòng rồi bò dậy, mở lòng bàn tay cảm nhận vài giây, rất nhanh bàn tay trở nên ướt dầm dề. Mặt trời biến mất từ bao giờ, mây đen dày đặc tụ lại trên đỉnh đầu bọn họ, không còn chút ánh nắng nào, bốn phía rừng rậm trở nên âm trầm đáng sợ.
Gió lớn cuốn theo mùi bùn đất từ bốn phương tám hướng xộc vào mũi Hạ Hạ, da thịt lộ ra ngoài quần áo trở nên lạnh lẽo.
Mưa ngày càng dày đặc, Hạ Hạ hướng về phía Hứa Tri Thanh mà kêu to: “Hứa Hứa! Trời mưa rồi!”
Ngay sau khi Hạ Hạ lên tiếng, mưa nặng hạt thêm, Hạ Hạ lấy mũ che đầu, liều mạng vẫy tay với ba người còn ở trong hồ. Cô nhớ ra Thời Quý nữa, anh ta hôm nay giống như người ngốc vậy, có lẽ nào trời mưa cũng không biết chạy về, vậy nên cũng nhìn thoáng qua chỗ Thời Quý ngồi.
Quả nhiên, Thời Quý giống như khúc gỗ ngồi ngơ ngác, quay lưng về phía Hạ Hạ, đôi mắt nhìn về hướng rừng rậm.
Mưa to như hạt đậu nện vào người mà Thời Quý không hề có cảm giác, không nhúc nhích, chỉ khi cảm nhận được ánh mắt của Hạ Hạ mới nhìn qua đây.
Hạ Hạ cảm giác như cả người Thời Quý bị bao phủ bởi bóng đen, nhưng chớp mắt nhìn lại, cô nghĩ mình nhìn nhầm rồi, có lẽ là do màn mưa mà thôi.
Hạ Hạ ra hiệu Thời Quý quay về đi, anh ta tỏ ý đã hiểu, học theo Hạ Hạ đưa tay che đầu trở về lều trại tránh mưa.
Trần Niệm cảm giác được mưa lớn hơn, kéo Lâm Sơn thủy bơi trở về bờ, Hứa Tri Thanh ở chỗ sâu hơn chút, nhưng cũng nghe được Hạ Hạ kêu, lập tức quay trở lại.
Khi cô đang bơi, mu bàn chân giống như bị cá cắn một phát, có chút đau xót. Hứa Tri Thanh khựng lại, cắn môi chịu đựng tiếp tục bơi về bờ.
Chờ lúc lên bờ, cô cúi đầu nhìn thử, thấy mu bàn chân xuất hiện một vết thương nhỏ bằng cái móng tay, màu hồng phấn. Cũng may không đau lắm, cô mang theo cồn, trở về sát khuẩn là được.