Là Quái Vật, Cũng Là Người Yêu

Chương 4.2: Bơi trong hồ

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

“Thu hoạch lớn nha người anh em, hái được nhiều thế.” Trần Niệm đổ nấm trong nồi ra, chọn lựa, đủ cho năm người bọn họ ăn tối.

Hạ Hạ không rõ vì sao cô sờ nấm mối thì đều vỡ vụn mà Thời Quý lại hái được nhiều như vậy.

“Cánh rừng kia có nhiều nấm tới vậy à?”

“Ừ, khá may mắn.” Thời Quý gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hạ Hạ.

Hạ Hạ bị Thời Quý nhìn đến mức ngượng ngùng, dứt khoát quay lưng ngồi phía sau Hứa Tri Thanh, mượn cô nàng tới che chính mình. Sau khi ngăn cách tầm nhìn của Thời Quý,o cảm giác nổi da gà chậm rãi biến mất.

Ăn uống no đủ, Hạ Hạ lười biếng nằm trong lều. Cô mang theo một cái đệm mềm như bông, lá cây sau giờ trưa nhẹ nhàng lắc lư, gió thổi nhè nhẹ, thật khiến người ta buồn ngủ mơ màng.

Lúc Hạ Hạ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Hứa Tri Thanh từ ngoài chui vào lều, lục lọi đồ đạc, đánh thức cô.

“Sao vậy, cậu đang tìm gì?”

“Áo tắm đó. Đừng ngủ nữa, mau lên nào, cùng đi chơi thôi. Trần Niệm nói có thể bơi trong hồ đấy, cậu có muốn đi không?”

Con sâu ngủ Hạ Hạ bị Hứa Tri Thanh cưỡng chế di dời, lười nhác trả lời một câu rồi trở lại gối đầu.

Hứa Tri Thanh thay áo tắm xong, không thấy Hạ Hạ có ý muốn thay quần áo liền hỏi: “Cậu không mặc áo tắm à?”

“Không mặc, tớ chỉ là vịt cạn, ở bên hồ chơi chút là được rồi.” Hạ Hạ giải thích, nghĩ một lát, vẫn ngồi dậy lấy gương nhỏ ra, bôi thêm một lớp chống nắng.

Trần Niệm xuống nước với Lâm Sơn Thủy trước, hồ nước trong vắt, có thể nhìn được cả hạt cát dưới đáy hồ. Bọn họ bơi hai vòng rồi thả lỏng nằm trên mặt nước.

Trần Niệm ở phía xa nhìn hai nữ sinh chui từ trong lều ra, miệng huýt sáo, đặc biệt là khi thấy Hứa Tri Thanh đã đổi áo tắm, đôi mắt chỉ thiếu nước dính lên người cô nàng.

“Nước hơi lạnh, đừng xuống vội.” Trần Niệm bơi lại gần bờ, ân cần nói.

Hứa Tri Thanh gật đầu tỏ ý đã hiểu, thả chân xuống nước rồi ngồi trên bờ vài phút mới bơi. Hạ Hạ không xuống nước, nhưng cũng đổi sang quần đùi, hai chân ngâm trong nước hồ, coi như là tham gia bơi lội.

Đáy hồ không chỉ có đá cuội, Hạ Hạ còn thấy mấy con cá nhỏ hơn lòng bàn tay. Cá nhỏ không sợ người, tụ lại một đám ở mắt cá chân cô, bơi qua bơi lại, thi thoảng tò mò đυ.ng một cái vào chân cô, Hạ Hạ chưa kịp phản ứng nó đã bơi đâu mất.

“Thời Quý, đang làm gì vậy? Không phải cậu bơi giỏi lắm à, còn không xuống đây chúng ta thi bơi một vòng.” Trần Niệm hô to với Thời Quý đang ở trên bờ.

Lúc này, Hạ Hạ mới chú ý tới Thời Quý. Anh giống cô chỉ ngồi trên bờ. Nếu là Thời Quý bình thường, hẳn đã sớm nhảy xuống hồ, như con công xòe đuôi mà khoe mẽ cơ thể cho Hạ Hạ thấy.

Thời Quý ngây người ngồi trên tảng đá, nghe được tiếng Trần Niệm gọi, ngẩng đầu nhìn qua.

Hạ Hạ cách anh ta hơi xa, có dựng lỗ tai lên cũng chỉ nghe loáng thoáng được vài từ, gì mà mắt, rồi không xuống, đau đầu choáng váng linh tinh.

Sau khi nói xong, Trần Niệm không có kiên trì đòi Thời Quý xuống nữa, chỉ kéo Hứa Tri Thanh bơi ra giữa hồ. Lâm Sơn Thủy chỉ biết bơi chút chút thì ngâm mình ở khu nước cạn, thi thoảng nói chuyện phiếm hai ba câu với Hạ Hạ trên bờ.