Là Quái Vật, Cũng Là Người Yêu

Chương 4.1: Nhờ Thời Quý hái nấm

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Sau một lúc, Hạ Hạ cũng tìm được vài cọng nấm mối rải rác, nhưng cứ sờ thì lại nát, rất nhiều lần thử đi thử lại đều như vậy, Hạ Hạ chán nản muốn từ bỏ. Có vẻ như nấm ở nơi này đã qua thời kỳ thu hoạch, bắt đầu phân hủy.

Đang tính trở về tay không, không thu hoạch được chút nấm mối nào. Hạ Hạ bắt gặp vài gốc nấm màu trắng dưới gốc cây, không biết có ăn được không, tính mang về hỏi một chút.

Hạ Hạ ôm nồi chuẩn bị về, vừa quay người thì thiếu chút nữa đυ.ng phải bóng người màu đen ngay phía sau. Cái bóng đen sì sì sắp sửa dán lên lưng Hạ Hạ.

Cô bị dọa suýt nữa hét lên thành tiếng, định thần lại, người tới là Thời Quý, cô càng thêm tức giận.

“Thời Quý, sao đi đường không phát ra tiếng vậy, muốn hù chết em à!”

Hạ Hạ hoài nghi không biết có phải anh ta định trả thù tối qua mình mới từ chối anh ta không, cho nên mới cố ý ở sau lưng dọa mình.

Động tác của Thời Quý có chút cứng đờ, chậm rãi lùi về sau một bước: “Em, ở đây làm gì vậy?”

Hạ Hạ bình tĩnh lại, giơ cái nồi trong tay cho anh xem.

“Hái nấm, thêm cơm trưa.”

Thời Quý “Ừ” một tiếng, giọng nói như bị nghẹn trong họng: “Đã biết…”

“Giọng anh làm sao vậy? Buổi sáng còn bình thường mà.” Hạ Hạ nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Thời Quý.

Thời Quý giật mình, giống như cũng đang tự suy ngẫm điều gì.

Sau một lúc lâu, anh ta từ cõi thần tiên trở lại, đáp lời: “Anh không sao.”

Hạ Hạ càng cảm thấy Thời Quý quái dị, không muốn ở chung với anh.

“Thời Quý, anh có đang rảnh không?”

“Có.”

“Nếu anh rảnh rỗi, vậy giúp bọn em hái chút nấm nhé, chính là nấm mối tối hôm qua chúng ta đã ăn đó. Phía rừng này em xem qua rồi, không có nấm, anh qua bên kia đi.” Hạ Hạ đẩy nồi vào tay Thời Quý.

“Vất vả cho anh rồi.” Hạ Hạ trước khi đi còn mỉm cười với anh.

Hứa Tri Thanh ngẩng đầu nhìn Hạ Hạ tay không trở về, hỏi: “Ủa, cái nồi cậu mang theo đâu?”

“Đưa cho Thời Quý rồi, anh ấy đi hái nấm.” Hạ Hạ vui mừng vì nhàn rỗi không có việc gì.

Cô lấy quạt tích điện mini ra để quạt cho mát, còn chưa được năm phút, quạt đã “ong” một tiếng mà dừng quay.

Gì vậy? Sáng hôm nay cô vừa mới thay pin, sao nhanh như vậy đã hết điện?

Hạ Hạ lấy pin ra, một lần nữa lắp vào, quạt nhỏ chỉ quay cho có lệ hai ba vòng rồi dừng.

Chẳng lẽ là hỏng rồi?

Hứa Tri Thanh thấy Hạ Hạ cầm quạt lắc lư, hỏi: “Sao vậy, quạt của cậu hết điện à?”

“Không biết là bị hỏng hay là hết pin, vừa rồi có ai động tới nó không?” Hạ Hạ khó hiểu hỏi.

Hứa Tri Thanh nghĩ rồi lắc đầu: “Không đâu, những người khác đều không đi qua đây.”

“Vậy thôi.”

Hạ Hạ không nghĩ nữa, ném quạt vào trong lều, xoay người phụ giúp Hứa Tri Thanh.

Trần Niệm và Lâm Sơn Thủy cũng mới trở về từ ven hồ, vừa vặn bữa trưa đã xong, một nồi to được chia vào năm cái tô.

“Thời Quý đâu rồi? Không phải cậu ta đi tìm cậu à?” Trần Niệm hỏi Hạ Hạ.

Trần Niệm vẫn luôn muốn tác hợp cô với Thời Quý, thi thoảng lại trêu chọc hai người.

Hạ Hạ cạn lời, rời mắt sang chỗ khác không thèm nhìn Trần Niệm, chỉ vào rừng rậm mà nói: “Anh ấy qua bên kia hái nấm rồi, cậu muốn tìm thì có thể đi qua đó mà tìm.”

“Mọi người tìm Thời Quý về đi, cơm trưa bọn tớ làm xong rồi.” Hứa Tri Thanh do dự nói.

Lâm Sơn Thủy đột nhiên hướng về phía cánh rừng mà vẫy tay. “Không cần kêu nữa, người đã trở lại.”

Thời Quý ôm một nồi tràn đầy nấm mối, mấy cái Hạ Hạ hái được lúc trước còn không đủ lót nồi.