Là Quái Vật, Cũng Là Người Yêu

Chương 3.3: Nấm mềm oặt rơi xuống đất

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Chạy trong rừng chưa tới nửa giờ, trên người các cô đã chi chít vết sưng đỏ.

“Đệch, con nhện kia to quá!” Lâm Sơn Thủy nhìn mạng nhện trên đỉnh đầu mà thốt lên.

Hạ Hạ tò mò liếc một cái, lập tức lá gan bị dọa tới muốn vỡ ra, chân nhện gì mà dài bằng nửa cánh tay cô, không hề nói quá.

“Trần Niệm, còn đường nào khác có thể đi không, đường này muỗi nhiều quá, sắp tha tớ về tổ chúng nó luôn rồi!” Phần da lộ ra ngoài quần áo Hứa Tri Thanh không có chỗ nào là không có vết muỗi đốt.

“Đây là đường tắt, nếu không thì phải đi đường vòng qua ngọn núi cơ.”

“Mau, mau đi đường vòng đi! Đừng đi cái đường này nữa!”

Trừ Trần Niệm ra, ai cũng đồng ý đi đường vòng, cậu đành đánh lái xuyên từ rừng ra ngoài, chạy ra đường núi rộng lớn.

Điểm tốt là nhóm người bọn họ không cần tiếp tục chịu khổ muỗi đốt nữa, nhưng đường núi thì không có cây che, cả đám trực tiếp bị nắng thiêu.

Dự báo thời tiết không hề sai, hè năm nay nóng hơn hẳn các năm trước. Hạ Hạ và Hứa Tri Thanh đều sợ bị cháy nắng, vừa bôi kem vừa rúc vào ô che nắng ở hàng ghế phía sau.

Đến khoảng giữa trưa, lúc mặt trời mãnh liệt nhất, xe cuối cùng cũng đến hồ. Cây cối ven hồ rậm rạp, bọn họ tìm chỗ đất trống, Thời Quý dọn dẹp cành lá cùng lá rụng trên đất với Lâm Sơn Thủy, chuẩn bị đặt lều.

Nam thì chủ yếu phụ trách công việc cần thể lực, Hạ Hạ và Hứa Tri Thanh thì làm một ít chuyện nhẹ nhàng hơn, ví dụ như sắp xếp bàn, bày đồ ăn.

Các cô mang theo nguyên liệu nấu ăn của hai ngày, giữa trưa chỉ ăn đơn giản qua loa gì đó. Hứa Tri Thanh phụ trách nấu ăn, cô định làm chút mì, thêm ít chân giò hun khói cùng với rau nấm vào là được.

Hứa Tri Thanh không biết từng đó đồ ăn có đủ cho năm người hay không, liền bảo Hạ Hạ đi hái chút nấm.

“Vừa rồi tớ nhìn thấy trong rừng có nấm á, cậu hái một ít nha.”

Hạ Hạ cầm cái nồi đi về phía rừng cây, nơi này không giống với cánh rừng phía sau biệt thự, hơi khó tìm. Qua mười phút, rốt cuộc Hạ Hạ nhìn thấy một gốc nấm mối ẩn nấp dưới hốc cây.

Cô ngồi xổm xuống, tay vừa mới chạm vào, nấm mối đã mềm oặt ngã xuống đất. Sờ một cái nấm khác, thân nấm lần này lại vỡ thành vài đoạn, chảy ra thứ nước sệt sệt.

Hạ Hạ sững sờ, sao lại như vậy, chẳng lẽ là nấm già quá rồi?

Trên tay cô còn sót lại thứ chất lỏng dính như keo, nhớp nhớp, Hạ Hạ cảm thấy quá ghê tởm, cầm giấy chà lau một hồi mới sạch, xong quay người đi tìm gốc nấm khác.