Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Chăn trên giường các cô là đồ có sẵn lấy ra từ tủ quần áo, không chỉ hơi ẩm mà còn có mùi mốc, cho dù trải trên giường vài tiếng rồi mà mùi mốc cũng không bớt được bao nhiêu.
Hạ Hạ đắp được vài phút liền chịu không nổi, một lần nữa bò dậy, lấy chăn mỏng từ trong vali ra. Sau khi đổi chăn, không còn mùi mốc kia nữa, cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Hạ Hạ có chút lạ giường, hoàn cảnh thay đổi thì không ngủ sâu được, lúc nửa mơ nửa tỉnh thì bên cạnh không biết đã có thêm một người từ lúc nào.
Cô trở mình rất nhiều lần, sợ đánh thức Hứa Tri Thanh, chỉ dám rón rén xoay qua xoay lại.
“Ăn… ăn ngon… các cậu ăn đi!”
Hứa Tri Thanh nói mớ.
Hạ Hạ bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn qua, Hứa Tri Thanh vẫn đang ngủ mơ.
Chỉ lải nhải vài phút, Hứa Tri Thanh cuối cùng cũng không nói mơ nữa. Hạ Hạ ổn định lại tinh thần, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
***
Sớm hôm sau, Hạ Hạ kéo Hứa Tri Thanh lại, công khai lên án hành vì nói mớ chọc người khó ngủ.
Hứa Tri Thanh xấu hổ đỏ mặt nhỏ giọng giải thích: “Bạn cùng phòng của tớ cũng có nói qua là khi ngủ tớ hay nói mớ lắm, khả năng là tối qua quá mệt nên vô thức nói mớ.”
“Có phải tớ làm phiền cậu không? Xin lỗi nha, tối nay tớ sẽ điều chỉnh lại.”
“Không sao, vẫn còn ổn, cũng không tính là phiền đâu, do đêm qua tớ ngủ không được nên trở mình, vừa lúc nghe được cậu nói mơ.” Hạ Hạ lắc đầu nói.
Hứa Tri Thanh túm Hạ Hạ xuống lầu ăn sáng, cứ tưởng rằng hai cô là người dậy sớm nhất, vậy mà sáng sớm đã có người chiên bánh mì.
“Thời Quý, sao dậy sớm vậy?” Hứa Tri Thanh hỏi.
“Ngủ không được, tối qua đau đầu.”
Thời Quý bỏ bánh mì được rán hai mặt vàng ươm vào đĩa, đặt trên bàn, rắc thêm ít muối tiêu.
Hạ Hạ đứng bên cạnh nhìn, khẽ nhíu mày. Nấu kiểu này… ăn ngon à?
Nhưng đây là khẩu vị của người ta, cô cũng không ý kiến gì, mỗi người đều có sở thích riêng.
“Vậy hôm nay cậu ổn hơn rồi chứ?”
“Không sao đâu, tớ đỡ nhiều rồi. Tớ làm bữa sáng, mọi người cùng nhau ăn đi.”
Thời Quý bưng đĩa ra khỏi phòng bếp, đúng lúc Hạ Hạ nhìn thấy trong tròng mắt anh thoáng qua chút màu xanh lục.
Hạ Hạ gật đầu: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Cô nấu sôi nước, thả một lát chanh vào, dùng kèm với bánh mì nướng vàng, bắt đầu một ngày mới tốt lành.
Hạ Hạ vừa ăn vừa thảo luận với Hứa Tri Thanh xem dựng lều trại thế nào, hai cô náo nhiệt ồn ào, bên bàn bên kia phá lệ trầm mặc.
Thời Quý một câu cũng không nói, im lặng gặm bánh mì, thi thoảng ngẩng đầu nhìn Hạ Hạ ngồi đối diện, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Hạ Hạ bị anh ta nhìn tới mức da đầu tê dại, cảm thấy Thời Quý có chút không bình thường. Không nói lời nào cũng được, nhưng sao có thể không nghịch di động?
Nhưng cô không có tư cách quản nhiều như vậy, đơn giản coi như không thấy, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với Hứa Tri Thanh.
Nửa giờ sau, Trần Niệm và Lâm Sơn Thủy cũng lục tục kéo nhau xuống, ăn qua loa bữa sáng xong thì dọn đồ lên xe. Trần Niệm lấy từ gara một chiếc xe jeep mui trần có ba hàng ghế ngồi.
“Đây là xe chú tớ dùng để tuần tra núi, vừa vặn hôm nay có thể sử dụng.” Trần Niệm đùa nghịch tay lại.
Chiếc xe này đã lâu không ai đυ.ng đến, tích một tầng bụi dày, mấy người bọn họ lau hai thùng nước đen ngòm mới miễn cưỡng có thể ngồi.
“Xuất phát nào!” Trần Niệm hét lớn một tiếng, chậm rãi lái xe ra khỏi tiểu viện.
Bên đường, cổ thụ cao lớn che tận trời, ánh mặt trời không thể xuyên qua tán lá khiến không khí vô cùng mát mẻ. Hạ Hạ sợ trong rừng nhiều muỗi, đã xịt vài lần thuốc chống muỗi lên người, nhưng vẫn không chống lại được mấy con muỗi to hơn móng tay người tấn công lại đây, tóm được chỗ da nào hở ra là lập tức hút mãnh liệt.