Là Quái Vật, Cũng Là Người Yêu

Chương 3.1: Nước suối có vị ngọt

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Hạ Hạ bị hoảng sợ, giỏ tre trong tay cầm không chắc rơi bụp trên mặt đất, vô thức sợ hãi mà lùi ra sau, gót chân đυ.ng trúng cục đá làm cô thiếu chút nữa ngã rồi.

Thời Quý kịp thời duỗi tay giữ cánh tay Hạ Hạ lại, kéo cô về phía mình.

“Không sao chứ?”

Hạ Hạ vội vàng thoát khỏi tay anh, dùng đèn flash của di động chiếu vào mặt Thời Quý, nhưng nhìn kĩ lại, đôi mắt Thời Quý không có gì bất thường.

Chẳng lẽ vừa rồi là cô nhìn nhầm? Hạ Hạ không tin, lấy đèn chiếu lại, chỉ thiếu nước giữ chặt Thời Quý mà vạch mí mắt người ta ra soi cho cẩn thận.

Thời Quý bị chói tới mức mở mắt không nổi, dùng tay chắn một chút.

“Sao lại chiếu đèn vào anh?”

Hạ Hạ hồn vía còn chưa hồi, buông điện thoại xuống, một màn kia giống như ảo giác của cô, hay là cô nhìn nhầm.

“Không có gì, vừa rồi em nhìn thấy con nhện con trên mặt anh, hiện tại không thấy đâu nữa.”

Cô chuyển tầm mắt, không nhìn Thời Quý nữa, chỉ hỏi: “Anh ngồi xổm ở đó nãy giờ làm gì vậy? Em gọi anh cũng không trả lời.”

Thời Quý giải thích, vừa rồi anh bị đau dạ dày, ngồi xổm xuống đợi bớt đau chút, chắc là thất thần nên không nghe được Hạ Hạ kêu, giờ thì ổn rồi.

“Thì ra là như vậy.”

Hạ Hạ bán tin bán nghi.

Thời Quý khom lưng, giúp cô nhặt nấm rớt trên mặt đất.

“Đi thôi, phải trở về rồi, đừng để bọn họ đợi lâu.”

Hạ Hạ gật đầu, cũng bớt cảnh giác đi đôi chút, Thời Quý thoạt nhìn không có điều gì bất thường. Vậy hẳn là cô đa nghi, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đôi mắt có chút mệt mỏi đến hoa cả lên rồi.

Hai người sánh vai nhau trở lại biệt thự vừa lúc Lâm Sơn Thủy đặt nồi lẩu lên bàn ăn, cắm điện để nấu sôi nước lẩu trước.

Trần Niệm kiểm tra số nấm được hái, xác định là nấm mối xong thì mở vòi nước rửa sạch, vừa lúc cho vào lẩu nấu cho ngọt nước.

“Vất vả rồi, uống ngụm nước đi.” Hứa Tri Thanh cầm ấm nước ra rót đầy hai ly nước đưa cho họ.

Hạ Hạ đang rất khát, sờ ly nước thấy ấm áp, không khỏi cảm thán Hứa Tri Thanh thực sự quá tri kỷ.

“Ủa, nước này sao ngọt vậy nhỉ?”

Hứa Tri Thanh: “Trần Niệm nói đây là nước suối tự nhiên ở trong núi, có khả năng hơi ngọt tí xíu như vậy á.”

“Là vậy sao.” Hạ Hạ hiểu ra, lại uống thêm một ngụm.

Không được, cô nuốt không trôi.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, trừ cảm giác ngọt còn có mùi thảo mộc. Lợn rừng không ăn nổi cám, cô vẫn nên quay lại phòng ngủ uống nước khoáng đóng chai thôi.

Mọi người mỹ mãn ăn hết lẩu, nhân tiện bàn bạc thời gian khởi hành đi cắm trại ngày mai rồi quay về phòng nghỉ.

Hạ Hạ chụp ảnh đồ ăn, muốn đăng lên vòng bạn bè nhưng gửi một hồi lâu cũng không được, đành từ bỏ.

Tín hiệu trong núi quá tệ, cơ bản không vào mạng được, gọi điện thoại còn tạm.

Hạ Hạ vừa tắm xong, Hạ Minh Hà đã gọi tới: “Em gái của tôi ơi, em đi đâu chơi mà không mang anh theo vậy? Anh về nhà ăn cơm, dì Lưu bảo em đi chơi ở ngoại thành với bạn học.”

“Có ngày nào em nhìn thấy anh đâu, sao có thể gọi anh đi chơi?”

“Ba mẹ bảo anh trông em, em lại không báo một tiếng đã chạy đi, anh làm sao ăn nói với hai người bọn họ được?”

Hạ Hạ không vui: “Em cũng không còn là trẻ con, không mượn anh nhìn chằm chằm mỗi ngày. Được, em biết rồi. Em ngắt máy trước nha, giọng anh bình thường đã không dễ nghe rồi, cằn nhằn nhiều càng khó nghe.”

Sau khi ghét bỏ anh trai một hồi, Hạ Hạ vẫn phát định vị qua, mạng yếu muốn chết, hai, ba phút sau mới gửi ra ngoài được.

Buổi tối không có hoạt động tiêu khiển gì, nam sinh nói muốn đánh bài, ghé qua hỏi hai cô xem có muốn chơi chung không. Hạ Hạ xuống lầu nhìn một lúc, không thực sự hứng thú. Nhưng Hứa Tri Thanh muốn một chân, Hạ Hạ đành ngáp ngắn ngáp dài ngồi cạnh xem.

“Hạ Hạ, nếu cậu buồn ngủ quá thì lên ngủ trước đi.”

Đôi mắt Hạ Hạ ngáp tới rớt nước mắt, đành chào hỏi mấy người rồi lên đi ngủ.