Là Quái Vật, Cũng Là Người Yêu

Chương 2.4: Hốc mắt chỉ có một màu đen đục hỗn loạn

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Quả nhiên, Thời Quý cười khổ: “Xin lỗi, anh không có ý muốn cưỡng ép em gì cả. Nếu những lời anh nói hôm nay làm phiền em, anh xin lỗi. Chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?”

Chậc, lại là chiêu lấy lui làm tiến.

Hạ Hạ mắng thầm trong bụng, nếu không phải tôi đây đã biết bộ mặt thật của anh, mấy lời này thật đúng là khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Hạ Hạ không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với Thời Quý, cười nhạt: “Chúng ta vẫn luôn là bạn bè mà, anh Thời Quý đã quên rồi sao? Nhanh hái nấm thôi, trời sắp tối rồi, em không muốn chút nữa phải mò mẫm quay về đâu, em sợ bóng tối.”

Dứt lời, Hạ Hạ mím môi ngồi xổm xuống dưới gốc cây tiếp tục hái nấm mối, nhân tiện tránh ở góc Thời Quý có thể nhìn tới mà trộm tung ra mấy cái liếc coi thường.

Sau đoạn đối thoại xấu hổ vừa rồi, trong rừng, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ khom lưng lo tìm nấm mối. Hạ Hạ còn tìm thấy loại nấm khác màu trắng, nhưng không biết có độc hay không, không dám tùy ý ngắt lấy.

Giỏ tre trong tay cô đã đầy hơn nửa, tất cả số nấm ở phụ cận đều bị bọn họ lấy sạch bong, nếu muốn hái tiếp thì phải tiến vào sâu trong rừng. Nhưng mặt trời đã xuống núi, Hạ Hạ không muốn đi vào nơi tối tăm như vậy.

Tổng chỗ này của cô, còn thêm phần của Thời Quý, chắc đã đủ cho mấy người bọn họ ăn hai ngày.

“Thời Quý! Chúng ta về được chưa?” Hạ Hạ nhìn bóng lưng Thời Quý mà hô to.

Thời Quý cứ như bị điểm huyệt, ngồi xổm ở góc kia không có động tác nào khác, cũng không đáp lại cô. Hạ Hạ chờ rất lâu cũng không thấy anh cử động.

Kỳ quái… Anh ta đang làm gì?

Hạ Hạ đi qua, liếc mắt nhìn rổ nấm của Thời Quý. Chậc, chỉ đẹp mã chứ xài không được, hái nấm mà còn ít hơn một nửa của cô.

“Thời Quý?”

Hạ Hạ nhịn không được, lại gọi anh thêm một lần. Đại ca này, đến giờ về nhà rồi, đừng nhìn nữa. Cô đi đến sát bên người Thời Quý, anh vẫn không có phản ứng gì, giống như đang cực kỳ tập trung nhìn gì đó.

Ngay lập tức, Hạ Hạ phát hiện có điểm không thích hợp, cho dù Thời Quý tức giận vì chuyện vừa rồi mà không trả lời cô, cũng không đến mức một mình ngồi xổm dưới gốc cây lâu như vậy chứ.

Trong lòng hiện lên rất nhiều ý niệm lung tung, cô duỗi tay thử chạm vào cánh tay Thời Quý.

Ngay lúc này, Thời Quý đột ngột quay đầu lại, biểu tình trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng hốc mắt chỉ còn một màu đen đυ.c hỗn loạn.

Anh cất tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”