Là Quái Vật, Cũng Là Người Yêu

Chương 2.3: Đi hái nấm cùng Thời Quý

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Hai người dọn đồ xong dắt nhau xuống lầu, mấy nam sinh đã ở trong phòng bếp thảo luận xem hôm nay ăn gì.

Trong đám bọn họ, chỉ có Lâm Sơn Thủy và Hứa Tri Thanh biết nấu cơm, mấy người còn lại gao gồm Hạ Hạ, khả năng nấu nướng hầu như bằng không. Thuộc nhóm người từ nhỏ đến lớn không xuống bếp.

“Vậy rửa rau đi.” Lâm Sơn Thủy phân việc cho Hạ Hạ.

Bọn họ mang theo nguyên liệu nấu ăn đủ cho bảy, tám ngày, thịt thì dễ bảo quản, rau dưa lại khó nói, chỉ có thể cố gắng giữ cho tươi. Ngoài cơm còn có mì ăn liền, bánh bao, đều gói lại hết để phòng ngừa vạn nhất.

Nhưng do vấn đề thời tiết, quá nóng, rau cỏ héo hon, thiếu nước mà mềm oặt rủ xuống, hương vị không làm sao mà tốt cho được.

Trần Niệm nghĩ: “Tối nay làm một nồi lẩu đi, ra khu rừng ngay sau nhà nhặt ít nấm mối, hoặc đào ít măng về cũng được.”

“Có nấm mối á? Thật không vậy, mấy cái nấm độc đó mọc ở hoang dã không phải rất hay có độc sao? Đừng nói ăn xong, chúng ta đều nhìn thấy người tí hon múa* nhé.” Lâm Sơn Thủy hơi do dự.

(*) Ý là chỉ nấm gây ảo giác.

“Không có độc đâu, yên tâm đi, cả nhà chú tớ mỗi lần đến đây, đều đi hái nấm mối ăn.” Trần Niệm nói.

Hứa Tri Thanh hỏi: “Hái ở đâu? Có xa không?”

“Không xa, từ cửa sân sau bước ra chính là rừng, chỉ cần tìm gần nhà thôi, đừng đi xa quá.”

Hạ Hạ đứng ở cửa phòng bếp một hồi, mọi người bận rộn, chỉ có cô là nhàn rỗi. Vừa lúc nghe thấy bọn họ muốn ra ngoài tìm nấm bèn chủ động xung phong: “Vậy để tớ đi đi.”

Hứa Tri Thanh tháo tạp dề: “Hạ Hạ, tớ đi cùng cậu.

Trần Niệm ngăn cô nàng lại, chỉ Thời Quý đứng cạnh nói: “Không cần, để Thời Quý đi cùng Hạ Hạ thì tốt hơn. Hai đứa con gái các cậu đơn độc ra ngoài tụi tớ không yên tâm, có đàn ông thì an toàn hơn chút. Dụng cụ hái nấm ở gara kế bên, nhân lúc mặt trời còn chưa lặn hẳn, đi nhanh về nhanh.”

Thời Quý gật đầu, nhìn Hạ Hạ: “Đi thôi, lấy dụng cụ trước.”

“Được.”

Hạ Hạ không tình nguyện cùng Thời Quý tạo thành một đội, nhưng không nói được ra câu phản đối, đành đi.

Hạ Hạ sử dụng giày chống thấm cùng với bao tay trắng, vác giỏ đựng rau củ, lại dùng di động soi bản thân chút, ừm, rất vừa lòng, là thiếu nữ thôn quê xinh đẹp.

Điều này làm tâm tình cô gái nhỏ tốt hơn chút, cùng Thời Quý đi đến rừng cây ở sân sau.

Nấm mối cũng không khó tìm, bọn họ rất nhanh nhìn thấy một ít. Đối chiếu hình ảnh xong, xác định không có gì khác biệt, Hạ Hạ cắt nấm mối bỏ vào giỏ của mình.

“Hạ Hạ?”

Thời Quý trước mặt bỗng nhiên quay đầu kêu tên cô.

“Sao vậy?”

Hạ Hạ ngẩng đầu, tưởng Thời Quý phát hiện ra điều gì nên kêu cô qua xem.

Khuôn mặt Thời Quý bị bóng cây che hơn nửa, ấp úng nói: “Chuyện là… lúc trước, anh có nhắn tin cho em, em không trả lời. Chuyện đó, em nghĩ thế nào?”

Hạ Hạ sửng sốt một chút, hình như trước kia đúng là Thời Quý có nhắn một tin nhắn rất dài cho cô. Nhưng nói vòng vo nửa ngày, Hạ Hạ chẳng hiểu được rốt cuộc ý anh ta là gì, đành bỏ qua đi trả lời tin của những người khác trước.

Sau rồi, có thể là tin nhắn quá nhiều, tin của Thời Quý bị trôi đi, Hạ Hạ cũng quên luôn việc này. Giờ Thời Quý đột ngột nhắc tới, Hạ Hạ mới mang máng nhớ ra có một chuyện như vậy.

“Thời Quý, thật ra lúc ấy, em…”

Không đọc tin nhắn của anh…

Cô còn chưa nói xong, đã bị tâm tình kích động của Thời Quý ngắt lời.

“Hạ Hạ, anh biết có thể em nghe được những lời không tốt về anh, nhưng anh tuyệt đối không giống như lời bọn họ nói. Trong chuyện tình cảm này, anh luôn nghiêm túc.”

“Anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, anh tham gia cắm trại lần này cũng là muốn cho em thấy tâm ý của anh.”

“Gượm đã.” Hạ Hạ kịp thời ngăn lại những lời Thời Quý định nói. “Em biết anh muốn nói gì, nhưng em rất xin lỗi, Thời Quý, hiện tại em không muốn yêu đương, em cũng không có tình cảm gì khác biệt với anh. Trước kia em đã nói với anh rồi.”

“Không nói những chuyện khác nữa được không? Hiện tại quan trọng nhất chính là hái nấm mối, nếu không chúng ta không có đồ ăn tối đâu. Thời Quý, anh thấy có đúng không?” Hạ Hạ tủm tỉm cười nhìn anh.

Cô chuyển đề tài sang bữa tối, nếu Thời Quý là người thông minh, lập tức có thể hiểu ý mình là gì.