Trăng Non Trên Núi Cát

Chương 12

Cuối cùng vẫn quyết định đi xe máy, Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy ngồi trong xe luôn có một lớp ngăn cách. Mặc dù mũ bảo hiểm xe máy cũng có ngăn cách, nhưng cơ thể lại hòa vào trong gió.

Quốc lộ 104 được xây dựng rộng rãi và bằng phẳng, điều kiện đường sá tương đương với đường cao tốc, không có nhiều ổ gà. Mặc dù là mùa thu, nhưng hàng cây ven đường hoàn toàn không có màu vàng úa. Mùa thu đến muộn về sớm ở vùng Giang Tô.

Vì lệnh cấm xe máy, Lương Nguyện Tỉnh đã hát ở quán bar ven Tây Hồ bao lâu, thì cậu cũng đã không lái chiếc xe máy này bấy lâu, sắp mốc meo đến nơi rồi. Lần này có thể cho bảo bối của cậu vận động thỏa thích.

Giờ phút này, đích đến ở phía trước, Đoàn Thanh Thâm ở phía sau, cậu càng lái càng vui vẻ.

Khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, Đoàn Thanh Thâm dừng xe song song với cậu, hạ cửa sổ xe xuống. Lương Nguyện Tỉnh dừng xe rất ngầu, cậu mặc đồ bảo hộ, một chân thon dài chống xuống đất, hỏi: "Sao thế?"

"Trạm xăng tiếp theo dừng lại một chút." Đoàn Thanh Thâm nói: “Xe tôi sắp hết xăng rồi."

"Ok, anh Thâm!"

Đèn đỏ đếm ngược 5 giây cuối cùng, Lương Nguyện Tỉnh hơi cúi người nắm lấy tay lái, quay đầu nhìn Đoàn Thanh Thâm. Đoàn Thanh Thâm tay trái đặt trên vô lăng, chỉ về phía trước, ra hiệu cho cậu nhìn đường, đừng nhìn mình.

Trạm xăng chỉ có bốn cây xăng, cây nào cũng xếp hàng dài. Lương Nguyện Tỉnh cũng tiện thể đổ đầy xăng, cậu xếp hàng sau một chiếc Chevrolet. Cậu đẩy kính bảo hộ lên, nhìn quanh một vòng, không thấy xe của Đoàn Thanh Thâm.

Nhìn thêm một vòng nữa, vẫn không thấy. Ngay lập tức Lương Nguyện Tỉnh cảm thấy căng thẳng, chẳng lẽ địa điểm "trạm xăng tiếp theo" mà cậu và Đoàn Thanh Thâm đã hẹn nhau, từ đây đến đó, giữa đường còn có một trạm xăng khác, nhưng cậu đã bỏ lỡ?

Cậu vội vàng lấy điện thoại đang kẹp trên bảng điều khiển, định gọi điện thoại Wechat cho Đoàn Thanh Thâm, còn chưa kịp chuyển từ ứng dụng dẫn đường sang Wechat, đột nhiên vai bị vỗ nhẹ.

"Tôi còn tưởng mình vào nhầm trạm xăng rồi." Giọng Lương Nguyện Tỉnh ở trong mũ bảo hiểm, nghe hơi trầm đυ.c.

Trạm xăng rất ồn ào, xe cộ đông đúc, tiếng động cơ và tiếng ồn ào của súng bơm xăng, còn có tiếng gió thổi qua. Đoàn Thanh Thâm phải cúi đầu thấp hơn: "Cậu nói gì?"

Lương Nguyện Tỉnh kẹp điện thoại lại vào giá đỡ, hai tay ôm mũ bảo hiểm nhấc lên tháo ra: "Tôi nói, tôi tưởng mình vào nhầm trạm xăng, vừa rồi không thấy anh."

"Tôi vào trước cậu, đổ xăng xong rồi đỗ ở bên kia." Đoàn Thanh Thâm chỉ vào chỗ đỗ xe bên cạnh lối ra của trạm xăng, chỗ đó đúng là không nhìn thấy, bị máy rửa xe tự động to lớn che khuất.

Lương Nguyện Tỉnh "Ồ——" một tiếng: "Thảo nào, anh lái nhanh thật đấy, tôi thấy mình lái xe đã đủ nhanh rồi."

Nói xong, phía trước có một xe đổ xăng xong, chiếc Chevrolet nhích lên, Lương Nguyện Tỉnh cũng đạp chân xuống đất nhích lên một đoạn.

"Tôi không lái nhanh lắm." Đoàn Thanh Thâm có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng, ánh mắt lảng tránh.

Tóc của Lương Nguyện Tỉnh bị đè rối tung trong mũ bảo hiểm, trên mặt cũng có vết hằn của mũ bảo hiểm. Cậu tùy ý vuốt tóc hai cái, cong mắt cười nói: "Đợi tôi một lát nhé, tôi cũng đổ xăng."

"Được." Đoàn Thanh Thâm ra hiệu hai lon nước trong tay, nói: “Cậu uống cà phê hay nước tăng lực?"

"Nước tăng lực đi, cảm ơn." Lương Nguyện Tỉnh nhận lấy, để trên giá để đồ uống bên cạnh đầu xe máy, vẫn thắc mắc: “Rốt cuộc tại sao anh lại đến trước tôi?"