Cậu đã hỏi như vậy, Đoàn Thanh Thâm hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói: "Tôi đi nhầm xe."
"Hả?"
"Nhận nhầm một chiếc xe máy khác là cậu, người đó lái khá nhanh, tôi sợ bị mất dấu, nên..." Đoàn Thanh Thâm cười khổ.
"Phụt." Lương Nguyện Tỉnh không nhịn được, cậu còn chưa nói xong đã bật cười, tiếp tục hỏi: “Anh không vượt quá tốc độ chứ?"
"Không."
"Vậy thì tốt."
Lương Nguyện Tỉnh đổ xăng xong, lái xe đến bên cạnh xe của Đoàn Thanh Thâm, hai người bắt đầu mày mò bộ đàm bluetooth vừa mua ở cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng.
Đây là bộ đàm có phạm vi 800 mét, xét thấy trong mũ bảo hiểm của Lương Nguyện Tỉnh đã có tai nghe bluetooth kết nối với điện thoại, nên họ đã mua loại có thể kẹp vào viền dưới của mũ bảo hiểm.
"Là như thế này sao?" Lương Nguyện Tỉnh đội mũ bảo hiểm lên, ấn vào bộ đàm, hỏi: “Tôi nói như vậy anh có nghe thấy không?"
Đoàn Thanh Thâm bất lực: "Tôi đang đứng ngay đối diện cậu..."
"Cũng đúng."
Khởi hành lại, có bộ đàm rồi chuyến đi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lương Nguyện Tỉnh: "Test!"
Đoàn Thanh Thâm: "Nghe rõ."
Bộ đàm này rất nhẹ, chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, cảm ứng chạm để nói, tự động tắt khi không phát hiện giọng nói.
Vẫn là Lương Nguyện Tỉnh lái phía trước, Đoàn Thanh Thâm theo sau. Từ nhà trọ xuất phát đến đây đã đi được hơn một trăm cây số, tháng mười trời tối sớm.
"Gần đến Trấn Giang tìm chỗ nghỉ chân đi." Đoàn Thanh Thâm nói: “Ngày mai xuất phát sớm một chút, được không?"
"Được chứ!" Giọng nói của Lương Nguyện Tỉnh lẫn với tiếng gió và tiếng rè rè của bộ đàm: “Tôi quên hỏi anh, anh đến Sơn Đông làm gì?"
"Bạn học kết hôn."
"Ồ! Anh đi ăn cỗ."
"Tôi đi chụp ảnh cho họ... tiện thể ăn cỗ."
Nghe thấy anh nói muốn chụp ảnh, Lương Nguyện Tỉnh liền hào hứng: "Anh chụp một mình à? Có cần tôi giúp không? Tôi biết chỉnh sáng, biết photoshop, tôi còn có máy ảnh! Thêm một ống kính zoom 70-200 nữa!"
Đoàn Thanh Thâm cầm vô lăng bật cười, nhìn chiếc xe máy vui vẻ phía trước, hắng giọng: "Giới hạn tốc độ 60, giảm tốc độ."
"Ồ."
"Cậu rảnh thì có thể đi cùng." Đoàn Thanh Thâm nói: “Vừa hay tôi... tôi không có máy ảnh dùng."
"Hả? Vậy nếu không gặp tôi, anh định làm thế nào?" Giọng nói của Lương Nguyện Tỉnh cũng giống như con người cậu, trong trẻo, cùng với tiếng gió thổi vù vù bay ra từ bộ đàm.
Trời tối sầm, anh có thể nhìn thấy đèn hậu của xe máy, nghe thấy giọng nói của Lương Nguyện Tỉnh. Đột nhiên anh thực sự nghĩ đến câu nói này.
Nếu không gặp em, tôi phải làm sao.
Có lẽ tối qua không có chỗ nghỉ chân, cũng có thể vĩnh viễn không biết, hóa ra ảnh mình chụp lại có người thích đến vậy.
Bục trao giải của đa số thanh niên hiện đại là: đặt làm ảnh đại diện, đặt làm hình nền trò chuyện, đặt làm hình nền khoảnh khắc, đặt làm hình nền điện thoại.
"Đi về phía Tây Bắc" là tác phẩm cuối cùng của Đoàn Thanh Thâm trước khi mất máy ảnh. Anh chưa từng nghĩ có ai đó sẽ nhớ đến mình, càng không nghĩ rằng sẽ có người vì bức ảnh đó mà muốn đạp xe từ Tây Hồ đến Tây Bắc.
Từ trước đến nay, anh chưa từng được nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ thuần khiết như vậy.
Cha mẹ thường dùng "tác dụng" và "giá trị" làm từ mở đầu khi xem tác phẩm của anh, cuối cùng kết thúc bằng "vẫn nên tập trung học hành, đừng quá phân tâm".
"Alo alo?" Lương Nguyện Tỉnh không nghe thấy tiếng trả lời: “Test! Test!"
"Có." Đoàn Thanh Thâm nói: “Nếu không gặp em, tôi sẽ mua một cái mới."