Trăng Non Trên Núi Cát

Chương 11

Không phải, căn bản không có bị dìu, cậu tự đi xuống.

Đoàn Thanh Thâm sao có thể không hiểu, phim của Lương Nguyện Tỉnh anh đã xem, bị thương rất may mắn, chỉ là máu chảy hơi dọa người.

"Thế ạ." Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu. Không phải khảo nghiệm, chỉ là tò mò.

"Ông chủ, người ta là bác sĩ." Lương Nguyện Tỉnh bất lực nhìn ông chủ.

"Ha ha ha." Ông chủ cười gượng.

Đoàn Thanh Thâm đứng dậy đổ đĩa xương vào thùng rác, ngồi xuống hỏi tôi: "Cùng đi không?"

"Hả?"

"Phần lớn đường cao tốc ở Giang Tô cấm xe máy, cậu chỉ có thể đi đường quốc lộ. Dù sao cũng tiện đường, đi cùng nhau đi, trên đường nếu vết thương có vấn đề gì, tôi còn có thể giúp cậu xử lý." Đoàn Thanh Thâm nói.

Đã rời khỏi quỹ đạo của cha mẹ, vậy thì hãy bịt mắt lại tuỳ ý mà bước đi, đυ.ng phải cái gì thì ôm lấy cái đó. Anh nhìn Lương Nguyện Tỉnh, thằng nhóc này hình như vẫn chưa phản ứng kịp.

Một giờ sau, Lương Nguyện Tỉnh đăng một bài viết lên khoảnh khắc.

Tỉnh Tỉnh: Xuất phát với tứ chi đầy đủ!

Kèm theo đó là bức ảnh chiếc xe máy ngầu lòi của cậu.

Cậu cố tình dùng máy ảnh chụp, chụp xong liền trực tiếp dùng Wi-Fi của máy ảnh truyền ảnh sang điện thoại, sau đó đăng lên khoảnh khắc.

Kết quả là ảnh trên khoảnh khắc bị nén lại chẳng khác gì ảnh chụp bằng điện thoại. Lương Nguyện Tỉnh một phen vất vả, cuối cùng cầm điện thoại, tức đến mức cằm suýt run rẩy.

Đoàn Thanh Thâm ở bên cạnh dở khóc dở cười, vỗ vai cậu an ủi: "Ít nhất màu sắc trực tiếp từ máy ảnh ra rất đẹp."

Lương Nguyện Tỉnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Trên đường cẩn thận nha~"

Ông chủ và bà chủ, cùng với hai vị khách trọ vẫy tay chào tạm biệt họ.

Lương Nguyện Tỉnh lái một chiếc xe mô tô ADV ba thùng, phía sau xe có ba chiếc thùng hình vuông kích thước vừa phải, bên trong là đồ đạc của cậu cho chuyến đi phượt lần này.

Đoàn Thanh Thâm lái một chiếc xe Jeep, không giống với vẻ ngoài của anh, rất thô kệch. Lương Nguyện Tỉnh nhìn thấy trong xe anh để rất nhiều hành lý, túi lớn túi nhỏ chất đống, giống như đang chuyển nhà.

Nhưng Lương Nguyện Tỉnh không hỏi nhiều, cậu không quan tâm, đối với cậu mà nói hiện tại là quan trọng nhất.

Sau khi hai người thống nhất lộ trình trên bản đồ, Lương Nguyện Tỉnh đi trước, Đoàn Thanh Thâm theo sau. Mùa thu dường như mới bắt đầu từ hôm nay, và hành trình cũng vậy.

Nếu không gặp Lương Nguyện Tỉnh, kế hoạch ban đầu của Đoàn Thanh Thâm là ở lại nhà trọ một đêm, hôm nay trực tiếp lên cao tốc. Chỉ cần anh ngủ ngon, thể lực sẽ đủ để anh lái xe tám tiếng đến đích. Nhưng kế hoạch có thay đổi, anh phải đi đường quốc lộ, giữ tốc độ theo sau một chiếc xe máy.

Đoàn Thanh Thâm cầm vô lăng, giữ khoảng cách với Lương Nguyện Tỉnh khoảng 50, 60 mét. Anh nhìn thùng xe máy phía trước, đột nhiên nhận ra tên nhóc này còn chưa lái xe ra khỏi ranh giới tỉnh đã ngã xe vào bệnh viện, không nhịn được cười.

Đoàn Thanh Thâm không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, trạng thái này đối với anh quá xa lạ, giống như sống ba mươi năm mới tỉnh lại.

Còn người lái xe phía trước, đã sớm hát vang trong mũ bảo hiểm: "Anh về đi ~ Anh không về ~ Dù trời có sập xuống ~"

Hát xong còn giống như đang biểu diễn thật, tự nói: "Thank you! Cảm ơn mọi người!"

Ban đầu Lương Nguyện Tỉnh đã đắn đo giữa việc đi xe máy hay lái ô tô cho chuyến đi này, sau khi dì và dượng di dân, nhà cửa và xe cộ đều để lại cho cậu, khi họ nghe nói Lương Nguyện Tỉnh định đi du lịch tự lái, dì còn đặc biệt dặn cậu, trước khi xuất phát phải mang xe đi kiểm tra, tránh gặp sự cố giữa đường.