Hơi thở của Tần Vọng trở nên nặng nề.
Thường Nham vừa cho ngựa ăn cỏ, vừa nhìn chằm chằm Ôn Chân, đôi môi vốn dĩ nhạt màu, giờ lại đỏ mọng, căng mọng như ngậm nước, giống như vừa bị người ta ngậm mυ'ŧ vậy.
Mà ánh mắt dò xét như vậy khiến Ôn Chân xấu hổ, đầu lưỡi rụt trong khoang miệng lại bắt đầu tê dại.
Thường Nham ý thức được ánh mắt mạo phạm của mình, vội vàng nói: "Vừa mới bú sữa xong, cũng không biết đã ngủ chưa."
"Tôi dẫn cậu qua xem thử."
Người đàn ông đang họp, Ôn Chân muốn đến xem con ngựa nhỏ kia.
Trong chuồng ngựa, con ngựa nhỏ đang chui rúc dưới chân ngựa mẹ, tinh thần rất tốt. Thường Nham cười cười, mở cửa ra: “Mumi, ra đây."
Mumi là một nhóc con hoạt bát đáng yêu, từ trong chuồng ngựa phi ra, cọ cọ chân Thường Nham.
Thường Nham xoa đầu nó, giới thiệu Ôn Chân với Mumi: “Đây là... bạn của Tần tiên sinh."
"Mumi, chào mày..." Ôn Chân khom lưng, nở một nụ cười.
Mumi thăm dò cọ cọ bắp chân Ôn Chân.
"Nó và mẹ nó đều là ngựa thuần chủng, lớn lên chắc chắn sẽ cường tráng hơn mẹ nó..."
"Thật ra nó không thích người lạ, lần đầu tiên gặp mặt mà đã thân thiết như vậy, cậu là người đầu tiên đấy." Thường Nham cười.
Mumi có màu nâu, trên đầu có một đốm trắng, đôi mắt ngựa thuần khiết hiếu kỳ, hàng mi dài nghiêng nghiêng.
Ôn Chân nhìn thấy nó giống như nhìn thấy Ninh Ninh lúc nhỏ, vẻ mặt câu nệ được thay thế bằng sự dịu dàng, cậu không hề sợ hãi đưa tay ra xoa đầu nó.
Mumi rất ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay cậu.
Lông của nó không hề thô ráp, ngược lại còn ấm áp...
Ôn Chân cong cong khóe mắt...
Tần Vọng họp xong đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhìn đôi bàn tay trắng nõn của Ôn Chân đặt trên đầu ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve lông của Mumi, đôi mắt luôn lộ ra vẻ sợ hãi đối với hắn lúc này lại lộ ra ánh mắt yêu thương của mẹ dành cho con.
Tần Vọng đi qua: “Mumi."
Mumi tung ta tung tăng chạy qua, đến bên cạnh chủ nhân, chủ nhân lại không thèm để ý đến nó.
"Muốn cưỡi ngựa không?" Tần Vọng hỏi.
Cưỡi ngựa...
"Không, không cần đâu..." Miệng vẫn còn đang đau trướng, Ôn Chân khẩn trương cụp mắt xuống.
Nhưng người đàn ông chỉ hỏi cậu, chứ không nghe ý kiến của cậu, bảo Thường Nham dắt bố của Mumi ra ngoài.
Bố của Mumi cũng có màu nâu giống Mumi, xương cốt nhỏ, điểm bám của gân nổi rõ, cơ bắp nổi lên thành từng dải dài, bốn chân dài và khỏe, khớp và gân có đường nét rõ ràng.
Là dáng vóc điển hình của ngựa đua.
Thường Nham kiểm tra dây cương, đai bụng và bàn đạp, lại nhìn xem móng ngựa có bị lỏng hay không.
Sau khi không có gì bất thường, Tần Vọng mới để Ôn Chân lên ngựa.
【Tác giả có lời muốn nói】
Tần tổng anh muốn làm gì trên lưng ngựa vậy O.O
---------------
Con ngựa rõ ràng vừa sợ hãi vừa khuất phục Tần Vọng, ở bên cạnh Tần Vọng không hề nhúc nhích, thậm chí còn tỏ ra ngoan ngoãn.
Nếu chỉ sờ sờ chúng, Ôn Chân sẽ không sợ, nhưng cưỡi lên... Lông mi của Ôn Chân bắt đầu run rẩy...
Cuối cùng vẫn phải cứng đầu, dưới ánh mắt của người đàn ông, nâng chân đạp lên bàn đạp, chân còn lại của Ôn Chân đang định bước qua lưng ngựa, lưng ngựa đột nhiên động đậy.
Mặt Ôn Chân hơi trắng bệch, suýt chút nữa trượt khỏi bàn đạp.
Tần Vọng thấy vậy, cánh tay đỡ lấy cậu...
Chỗ đỡ đúng là mông… Ôn Chân xấu hổ giãy giụa.
Gần đây hình như béo lên một chút, phía sau lại... to hơn rất nhiều.
Cho dù mặc quần áo rộng rãi vẫn rất rõ ràng, thậm chí những phần thịt mới mọc ra còn làm căng quần áo, bao bọc ở nơi đó vừa tròn vừa đầy đặn, động tác lớn một chút còn rung rung...