Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 44

Hắn nhìn đồ ăn, rau, thịt, cơm, đều là khẩu vị của hắn.

Vết thương lại nhói lên từng đợt, mang theo dòng điện, khiến cả vùng bị thương của hắn tê dại.

Ăn xong, đến giờ ngủ trưa, Tần Vọng nằm trên giường, vỗ vỗ bên cạnh: “Chúng ta ngủ cùng nhau."

Cùng nhau...

Ôn Chân run rẩy: “Tôi không buồn ngủ."

Nhưng người đàn ông cứ nhìn cậu như vậy, cuối cùng Ôn Chân run rẩy nằm lên.

Cậu nằm quay lưng về phía người đàn ông, nằm ở mép giường, nhưng một lát sau sau lưng cậu vang lên tiếng sột soạt, hơi nóng bỏng bắt đầu hun nóng sau lưng cậu.

Người đàn ông đã áp sát.

Lông mi dài của Ôn Chân run rẩy không ngừng, nắm chặt ga giường...

"Không được quay lưng về phía tôi."

Ôn Chân nhắm mắt giả vờ ngủ...

Nhưng bờ vai run rẩy nhanh chóng bị bàn tay nắm lấy, cứng rắn xoay người cậu lại.

Tần Vọng nhìn lông tơ trên mặt cậu đều sợ hãi dựng đứng cả lên, vẫn còn giả vờ ngủ, bàn tay luồn vào trong vạt áo cậu, vừa chạm vào làn da trơn nhẵn, Ôn Chân liền giật mình mở mắt...

Tần Vọng cúi đầu, gần như mũi chạm mũi với cậu.

Hơi thở nóng hổi, Ôn Chân vừa xấu hổ vừa sợ hãi, lùi về sau, Tần Vọng giữ chặt eo cậu.

"Không được trốn."

Lúc này mũi thực sự chạm vào nhau, cố ý dùng đầu mũi cọ vào đầu mũi Ôn Chân, sau đó thở mạnh ra, Ôn Chân đỏ mặt run rẩy.

Tần Vọng: "Hôn tôi."

Mắt cậu từ từ mở to, xấu hổ cầu xin nhìn hắn: “Đừng như vậy..."

"Được thôi, cậu không hôn.” Tần Vọng ngửi mùi hương trên người cậu, không phải nước hoa, dường như tỏa ra từ trong thịt cậu, rất thơm ngọt, tuyến nước bọt của Tần Vọng tiết ra nước miếng.

"Tôi sẽ bảo con gái cậu hôn."

Con gái...

"Tôi hôn, tôi hôn..." Ôn Chân xấu hổ nói.

Tần Vọng cười một tiếng.

Phần lớn thời gian cậu đều dành cho con gái, ngay cả tay người khác cũng chưa từng nắm, huống chi là hôn môi, xấu hổ luống cuống đưa môi mình đến bên môi hắn, chạm một cái rồi vội vàng rời đi, tưởng rằng như vậy mình có thể bỏ qua cho cậu.

"Phải thè lưỡi ra." Tần Vọng khàn giọng: “Đút cho tôi ăn."

Tần Vọng liền nhìn thấy tai và má cậu đột nhiên đỏ bừng.

Nắm chặt ga giường, cả người rơi vào nỗi xấu hổ tột cùng, đôi môi dán lên đôi môi người đàn ông, run rẩy thè ra một đoạn lưỡi nhỏ cho người đàn ông.

Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bản tiếng Trung bạn cung cấp, bám sát theo yêu cầu và thông tin trong các bảng bạn đã đưa:

...Luôn giấu trong khoang thịt, phấn nộn, phía trên là một lớp hạt nhỏ li ti, run rẩy bờ vai đưa cho người đàn ông ăn, nhưng người đàn ông lại ác liệt không há miệng, khiến cậu xấu hổ dí dí đầu lưỡi lên môi hắn.

Môi của người đàn ông lạnh lẽo, giống như ăn phải một bông tuyết, Ôn Chân xấu hổ run rẩy.

Nếu không nhìn vào mắt, ném vào trong đám đông cũng sẽ không ai chú ý, chỉ là một người đàn ông thành thật nhút nhát mà thôi, nhưng đầu lưỡi lại mềm mại, hồng hào như vậy, khi liếʍ hắn, cả người đều như bị điện giật.

Đôi mắt Tần Vọng đen sâu thẳm, gân xanh nổi lên cũng giật giật theo.

Hắn trầm giọng: “Miệng cũng mở ra."

Thè lưỡi ra đã khiến Ôn Chân cảm thấy nhục nhã lắm rồi, giờ còn phải mở miệng ra, mặt Ôn Chân lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ muốn đâm đầu vào tường, nhưng vẫn phải mở môi ra dưới sự uy hϊếp của người đàn ông.

Thế là lông mi run rẩy, cả khuôn mặt đều là ửng đỏ nhục nhã, mở miệng ra, thè đầu lưỡi của mình ra đưa cho người đàn ông ăn.