Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 46

Bây giờ bị cánh tay của người đàn ông đỡ lấy...

Người đàn ông xắn tay áo lên, cánh tay hoàn toàn lộ ra ngoài, bởi vì sức nặng của Ôn Chân, hai khối thịt vừa tròn vừa mềm hoàn toàn đè lên, giống như tan chảy, mềm oặt áp vào cánh tay của người đàn ông...

Giữa lúc cọ xát, Ôn Chân thậm chí còn cảm nhận được từng sợi gân xanh nổi lên trên cánh tay...

Ôn Chân xấu hổ đến mức không biết làm sao, khẽ giãy giụa.

Người đàn ông dùng hai cánh tay đỡ lấy cậu, hất cậu lên, Ôn Chân hẫng một cái, sợ hãi ưỡn lưng, eo ưỡn lên, hai khối thịt vừa tròn vừa đầy đặn cũng theo đó lui về phía sau, đυ.ng phải một vật thẳng tắp cứng rắn.

Ôn Chân ngồi xuống xong, mới muộn màng nhận ra, phía sau của cậu đã đυ.ng phải... mũi của người đàn ông.

Ôn Chân run rẩy.

Mà Thường Nham ở bên cạnh nhìn đến ngây người.

Vừa rồi Ôn Chân giãy giụa, phần mông cong vểnh thậm chí còn cọ vào mặt ông chủ của anh ta.

Người bình thường chắc chắn sẽ né tránh, nhưng ông chủ lại đứng yên ở đó không nhúc nhích... ánh mắt cũng có chút... Thường Nham cân nhắc, cảm thấy ánh mắt đó hẳn là rất hưởng thụ.

"Nắm chắc dây cương." Tần Vọng nói.

Ôn Chân đỏ mặt nắm chặt.

Nắm chặt xong mới ý thức được mình thật sự đã ngồi trên lưng ngựa... mà con ngựa dưới chân cậu đã có chút nôn nóng, Thường Nham nói ngựa của người đàn ông đều là ngựa đua, tốc độ rất nhanh, Ôn Chân sợ hãi...

"Tôi, tôi không muốn..."

Lời vừa dứt, người đàn ông liền đạp lên bàn đạp nhanh chóng lên ngựa, l*иg ngực nóng rực dán vào lưng Ôn Chân, tay cũng nắm lấy tay Ôn Chân đang nắm dây cương.

Một tiếng "Đi" vang lên, con ngựa từ từ chạy.

Tốc độ rất chậm, giống như đang đi dạo vậy.

Tâm trạng căng thẳng của Ôn Chân không hề thuyên giảm.

Người đàn ông ngồi ngay sau cậu, bởi vì phải điều khiển dây cương, cánh tay ôm lấy cậu.

Giống như ôm cậu từ phía sau vậy, Ôn Chân muốn giãy giụa cũng không được...

Cưỡi được vài km, phải lên một con dốc, xóc nảy lên, cơ thể người đàn ông theo quán tính nghiêng về phía trước, mặt vùi vào tóc Ôn Chân.

Hơi thở nóng rực phả ra, da đầu Ôn Chân tê dại, cậu đỏ tai né về phía trước.

Vén tóc sau gáy lên, chỗ đó luôn bị tóc che phủ, giống như bên dưới, chưa từng thấy ánh mặt trời, trắng nõn, lại hơi ửng hồng, không thấy một lỗ chân lông nào, giống như làm bằng ngọc vậy.

Tuyến nước bọt tiết ra nước bọt, Tần Vọng cắn xuống.

"Đừng..." Ôn Chân trợn to mắt.

Rất nhanh đã bị răng của người đàn ông nghiến đến run rẩy...

L*иg ngực dán chặt vào nhau, thậm chí bởi vì xóc nảy, bên dưới cũng không khống chế được dán vào nhau, gần như hoàn toàn chen vào giữa hai chân của người đàn ông.

Ôn Chân xấu hổ tột cùng, nắm chặt dây cương nghiêng về phía trước.

Nhưng lại theo xóc nảy bật ngược trở lại, thịt đè lên đùi người đàn ông...

Cứng rắn, cơ bắp nổi lên, cấn vào cậu...

Ôn Chân xấu hổ run rẩy, vội vàng nhích người muốn ngồi ngay ngắn lại.

Con ngựa lại lên một con dốc.

Ôn Chân lại nặng nề ngồi xuống.

Phần thịt mềm mại đến mức giống như mỡ tan chảy đổ lên đùi người đàn ông, từng lỗ chân lông trên đùi đều được vuốt ve một cách đồng đều...

Người đàn ông cắn cậu càng mạnh hơn, giống như đứa trẻ con mυ'ŧ núʍ ѵú giả, hung hăng mυ'ŧ lấy khối thịt kia.

Mυ'ŧ đến mức nửa khuôn mặt Ôn Chân đều tê dại.

Một giờ sau, con ngựa mang theo hai người trở về điểm xuất phát.