Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 40

“Ừm, ừm…”

Triệu Trình nhìn Ôn Chân, mong đợi cậu hỏi thêm chuyện khác.

Ôn Chân mím môi: “Khi nào anh ấy về…”

“Cuối tuần sẽ về.” Triệu Trình thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy tôi về làm việc trước đây.”

Ôn Chân cứ ngỡ Triệu Trình gọi mình có chuyện gì quan trọng, nhưng anh ta cũng chỉ nói với cậu chuyện người đàn ông kia đi công tác.

Đi đến cửa, Ôn Chân bỗng khựng lại: “Triệu tiên sinh, tôi có thể mượn anh..."

Nói đến đây, Ôn Chân ngượng ngùng dừng lại: “Không có gì, không có gì... Tôi đi làm việc tiếp đây."

Triệu Trình nhận được điện thoại của Tần Vọng trên đường về tập đoàn.

Sau khi báo cáo công việc xong, Triệu Trình lại nói: "Tôi đã gặp Ôn tiên sinh, nói với cậu ấy anh đi công tác rồi."

"Ôn tiên sinh còn hỏi tôi, bao giờ anh về."

Giọng người đàn ông trở nên ôn hòa: “Cậu nói với cậu ấy rồi à?"

"Nói rồi."

"Đúng rồi.” Triệu Trình cau mày: “Ôn tiên sinh có lẽ gặp chuyện khó khăn rồi, cậu ấy vừa nãy định hỏi tôi mượn tiền."

Thứ sáu, Ôn Chân vì công việc nên bị trễ một chút, kết quả đến cổng trường thì thấy Trần Phú Duệ và Phó Ngọc Ninh đứng cùng nhau.

Trần Phú Duệ và chị cậu đã ly hôn từ rất lâu rồi, sau khi ly hôn thường xuyên quấy rầy chị cậu, đòi tiền chị, nhưng chị cậu vẫn luôn không nói cho Phó Ngọc Ninh biết, khiến Phó Ngọc Ninh vẫn luôn cho rằng bố nó yêu nó, ngay cả chuyện Trần Phú Duệ ngồi tù vì lừa đảo, chị cậu cũng chỉ nói với con gái là ông ta đi ngoại tỉnh.

Nhìn Trần Phú Duệ đưa kẹo bông cho con gái, Ôn Chân tái mặt đi qua, bảo vệ con gái sau lưng.

"Ông đến đây làm gì!"

"Tao chỉ đến đón con gái tao đi học thôi mà? Mày sợ cái gì?"

Trần Phú Duệ nặn ra một nụ cười hiền lành nhìn Phó Ngọc Ninh: “Đúng không, Ninh Ninh, bố lâu rồi không gặp con, nhớ con lắm."

Mặc dù mẹ vẫn luôn nói bố yêu mình, nhưng Phó Ngọc Ninh cũng không thích người đàn ông chưa từng quan tâm đến mình này, vẻ mặt nhàn nhạt.

"Ninh Ninh, về nhà với bố."

Trần Phú Duệ cũng không ngăn cản họ: “Ba ngày sắp đến rồi."

"Ba ngày gì ạ?" Phó Ngọc Ninh hỏi.

"Không có gì, ông ta đang nói nhảm đấy."

Phó Ngọc Ninh cũng không để ý.

Im lặng một lúc, Ôn Chân hỏi: “Ninh Ninh, mấy năm nay con có nhớ ông ta không?"

Phó Ngọc Ninh cười lạnh một tiếng: “Nhớ ông ta? Ông ta chưa từng quan tâm đến con, con nhớ ông ta làm gì?"

Ôn Chân nở một nụ cười, xoa tóc con bé: “Bố, sau này sẽ không để ông ta gặp con nữa."

Ôn Chân biết người như Trần Phú Duệ, cho dù đưa ông ta bốn mươi vạn, sau này ông ta vẫn sẽ tiếp tục đòi cậu.

Đến ngày cuối cùng của kỳ hạn, cậu dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Phú Duệ.

- Có thể cho tôi thêm mấy ngày nữa không, tôi nhất thời không thể xoay sở đủ bốn mươi vạn.

- Bốn mươi vạn không thiếu một xu, nếu đến lúc đó không đưa, vậy thì Ninh Ninh tôi sẽ lập tức mang đi.

- Đừng, tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách.

Sáng hôm sau, cậu lại gửi tin nhắn cho Trần Phú Duệ.

- Bốn mươi vạn tôi đã gom đủ, tối nay chúng ta gặp nhau ở ngoại ô.

- Được.

Ôn Chân nắm chặt điện thoại, từ tin nhắn có thể thấy, Trần Phú Duệ đã hình thành tội tống tiền, bốn mươi vạn chắc có thể khiến ông ta ngồi tù thêm một thời gian nữa.

Hôm nay là chủ nhật, cậu mơ hồ nhớ ra hôm nay có việc gì đó, nhưng cậu không nhớ ra.

Mãi đến khi người đàn ông kia gọi điện thoại đến, Ôn Chân mới nhớ ra, hôm nay người đàn ông kia đi công tác về.