"Xuống đây gặp tôi."
Bên ngoài tiểu khu, người đàn ông gầy gò lên một chiếc xe sang màu đen.
Triệu Trình không có ở đây, người đàn ông tự lái xe, chắc là vừa từ tập đoàn ra, âu phục giày da, tóc tai chỉnh tề, khuôn mặt có chút mệt mỏi.
"Có chuyện muốn nói với tôi à?" Tần Vọng nhìn cậu hỏi.
"Chuyện... không có, không có..." Ôn Chân nắm chặt dây an toàn.
Tần Vọng không nói gì, đánh giá cậu.
Lông mi dài của Ôn Chân run rẩy.
"Một lát nữa tôi còn có việc phải làm... nếu... tôi có thể về trước không?"
"Không được.” người đàn ông nói: "Ăn cơm cùng tôi."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tần tổng anh thật hống hách, sau này thao không được vợ anh sẽ thành thật thôi.
-------------
Nhân viên phục vụ vào trước bật đèn, căn phòng bao trở nên sáng sủa.
Sàn nhà và tường đều làm bằng gỗ màu tối, một bức tường là bức tranh sơn thủy cổ kính, cánh cửa phía Nam đẩy ra, bên ngoài là một mảng cây xanh biếc đập vào mắt.
Tám giờ còn phải đi gặp Trần Phú Duệ, Ôn Chân không có tâm trạng ăn uống, nhưng người đàn ông không ăn mà cứ nhìn cậu, Ôn Chân run rẩy lông mi, ăn một chút lại ăn một chút.
Dù vậy, bít tết và khoai tây nghiền trước mặt vẫn còn thừa một ít.
Người đàn ông nói: "Ăn hết đi."
"Ăn không nổi nữa." Ôn Chân xấu hổ nhìn bụng mình.
Gần đây rõ ràng vẫn ăn uống như bình thường, nhưng lại béo lên một chút, bụng rỗng đã hơi tròn.
Ăn no rồi, bụng trực tiếp nhô lên một quả cầu nhỏ, đẩy chiếc áo sơ mi của cậu phồng lên.
Sao lại thành ra thế này...
Tần Vọng nhìn cậu không chớp mắt.
Đôi má ửng hồng vì hơi nóng, hàng mi dài run rẩy như chiếc quạt nhỏ.
Hắn cầm lấy đồ ăn thừa của Ôn Chân, ăn từng chút một.
Ôn Chân ngượng ngùng: “Đây là tôi ăn rồi."
Cho dù cậu ăn rất cẩn thận, nhưng chắc hẳn vẫn còn dính nước bọt của cậu.
"Ừm." Tần Vọng nói.
Tiếp đó, hắn lại cầm cốc của Ôn Chân lên, bên trong nước trà cũng chưa uống hết, hắn uống một hơi hết chỗ nước trà còn lại ngay chỗ Ôn Chân vừa ngậm.
Mà Ôn Chân vừa sợ vừa hoảng, không hiểu sao người đàn ông lại thích ăn đồ thừa của người khác.
Ăn xong, Tần Vọng đưa cậu về, đến cổng tiểu khu còn muốn xuống xe theo Ôn Chân, đưa cậu đến tận dưới lầu nhà cậu.
"Anh mau về đi." Ôn Chân cúi đầu, không dám nhìn hắn.
"Sau này mỗi ngày đều phải nhắn tin cho tôi."
"Ừm..."
Sắp đến giờ hẹn, Ôn Chân muốn hắn đi nhanh, miễn cưỡng đồng ý.
"Bây giờ nói chúc ngủ ngon với tôi."
Ôn Chân bấu ngón tay: “Ngủ ngon."
"Tôi nhìn cậu lên lầu."
Ôn Chân không quay đầu lại đi thẳng.
Về đến cửa nhà, Vương Nãi Nãi đi ra.
"Tiểu Chân, người đàn ông dưới lầu kia là ai vậy?"
"Trông cũng đẹp trai đấy."
"Không quen ạ." Ôn Chân cắn môi.
Ước chừng người đàn ông đã đi, Ôn Chân lại xuống lầu, đến cổng tiểu khu bắt taxi đến ngoại ô.
Tần Vọng vốn định đến trường đua ngựa, trên đường nhận được điện thoại của Tần phu nhân, bảo hắn về nhà một chuyến, Tần Vọng liền quay đầu xe lại.
Đi ngang qua cổng tiểu khu nhà Ôn Chân, vừa hay nhìn thấy Ôn Chân lên taxi.
Tần Vọng cau mày, gọi điện lại cho Tần phu nhân nói lát nữa sẽ về, rồi đi theo sau.
Ngoại ô có một bãi rác khổng lồ, còn có một số nhà máy hóa chất bỏ hoang, Trần Phú Duệ đang ngồi xổm bên cạnh thùng hóa chất hút thuốc.
Trần Phú Duệ cười: “Còn nói không có tiền, đây chẳng phải cũng xoay sở được rồi sao."