Tần Bảo Chương cười chào hỏi cậu: “Chú ơi.”
Tài xế nhà cậu ta đến đón cậu ta, trước khi trèo lên xe, cậu ta nói với Phó Ngọc Ninh: “Ninh Ninh ngày mai cậu đi trường đua ngựa với tớ nhé.”
“Không phải chú nhỏ của cậu đi công tác rồi sao?”
Đi công tác…
Thảo nào mấy ngày nay không liên lạc với cậu, hóa ra là đi công tác rồi.
“Chú ấy không có ở đây chúng ta cũng có thể chơi, trong trường đua ngựa còn có Thường Nham nữa.”
Phó Ngọc Ninh lắc đầu: “Tớ không muốn đi, tớ muốn đi thư viện.”
“Vậy tớ cũng muốn đi thư viện.” Tần Bảo Chương lập tức nói: “Vừa hay tớ muốn ôn tập lại nội dung mấy ngày trước đã học.”
Hai người cứ như vậy hẹn nhau đi thư viện.
“Ba, ba, đi thôi.” Phó Ngọc Ninh gọi cậu.
Ôn Chân có chút ngây ra, sau đó mắt hơi mở to: “Ninh Ninh, con gọi ba là gì?”
Phó Ngọc Ninh lại không chịu gọi nữa.
Ôn Chân đứng ở đó, hốc mắt bắt đầu nóng lên.
Mẹ của Ninh Ninh không phải là chị gái ruột của cậu, là hàng xóm lúc nhỏ của cậu, lúc bố mẹ mất, Ôn Chân mới 10 tuổi, cô đơn hiu quạnh, mẹ của Ninh Ninh thấy cậu đáng thương, liền vẫn luôn chăm sóc cậu.
Lúc đó Ninh Ninh vừa mới sinh ra, mẹ Ninh Ninh còn chưa hết cữ đã phải đi làm.
Ôn Chân 10 tuổi liền giúp cô ấy chăm sóc Phó Ngọc Ninh còn nằm trong tã lót.
Có lẽ vì như vậy, cậu vẫn luôn coi Ninh Ninh là con gái ruột của mình.
Nhưng Trần Phú Duệ nói không sai, Ninh Ninh và cậu không có quan hệ máu mủ gì, cho dù là kiện tụng, quan tòa cũng sẽ phán Ninh Ninh cho Trần Phú Duệ.
Thoáng chốc một tuần trôi qua, Trần Phú Duệ đúng hẹn xuất hiện ở cửa nhà Ôn Chân.
Vẫn là chiếc áo khoác da cũ kỹ kia, nhưng trên tay lại quấn một vòng băng gạc, máu thấm ra ngoài.
Ôn Chân đưa thẻ cho anh ta: “Trong này có mười vạn.”
Trần Phú Duệ không nhận: “Tao muốn bốn mươi vạn, thiếu một xu cũng không được.”
“Mày đi mượn cũng được, trộm cũng được, cướp cũng được, dù sao cũng phải đưa tao bốn mươi vạn, nếu không đủ, tao sẽ mang Ninh Ninh đi.”
“Tôi thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy…” Ôn Chân nói khẽ: “Ninh Ninh bị bệnh đã tốn rất nhiều tiền rồi, gần đây tôi có một dự án, hoàn thành xong có thể nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ, lúc đó tôi sẽ đưa cho anh được không?”
Trần Phú Duệ cười khẩy, nhét thẻ vào túi áo khoác da của mình: “Cho mày thêm ba ngày nữa.”
Có thể mượn đều đã mượn hết rồi, trong phòng khách không bật đèn, Ôn Chân ngồi thẫn thờ, trong điện thoại là trang cho vay nặng lãi…
Nghĩ đến trước đây có một nữ đồng nghiệp, vì thích mua đồ xa xỉ, tiền lương không đủ liền bắt đầu vay nợ.
Ban đầu chỉ là một vạn, sau đó tăng lên mười vạn, sau đó nữa thành năm mươi vạn.
Không trả nổi liền nhảy từ sân thượng công ty bọn họ xuống.
Ôn Chân run rẩy lông mi, cuối cùng vẫn tắt trang web.
Triệu Trình đến công ty và Thạch Mỹ Thanh nói chuyện một số việc.
Nói xong, Triệu Trình nói: “Tôi có thể tìm Ôn công một chút được không.”
Thạch Mỹ Thanh nhướng mày: “Đương nhiên.”
Trong phòng trà của công ty, Triệu Trình cười nói: “Tần tổng đi nước ngoài công tác rồi.”
Nửa đêm đột nhiên nhận được điện thoại của ông chủ, hỏi Ôn Chân có tìm anh ta không, Triệu Trình trả lời không có, ông chủ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi cúp máy.
Nhưng anh ta ở bên cạnh ông chủ nhiều năm như vậy, lập tức hiểu được ý của ông chủ. Cho nên hôm nay đặc biệt chạy đến một chuyến.