Viên kim cương cuối cùng được đính xong, anh Vương bỏ dụng cụ vào hộp, sau đó tháo găng tay da ra đứng dậy, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào Ôn Chân.
Giống như Từ Cẩn Lương, từ đầu đến chân, đó không phải là sự quan sát bình thường đối với người lạ, mà giống như đang đánh giá một món đồ hơn.
Mặt Ôn Chân hơi tái đi, bất giác lùi lại...
"Đây là thứ sẽ dùng đến một lát nữa, thay đi." Anh Vương nói.
Thay...
Ôn Chân bất an nói với Vệ Tường: "Chúng ta, chúng ta nên lên trên thôi..."
Vệ Tường cười một tiếng: “Triển lãm của Từ Cẩn Lương cần một người mẫu, vì không tìm được người thích hợp, nên định để cậu làm."
"Tôi, tôi..." Ôn Chân hoảng hốt lắc đầu: “Không được, không được..."
"Tổng giám đốc Trần và Từ Cẩn Lương đã thương lượng xong rồi.” Vệ Tường lạnh lùng nói: "Nếu cậu không đồng ý, vậy thì có thể thu dọn đồ đạc nghỉ việc rồi."
Mặt Ôn Chân trắng bệch.
"Ôn công, tôi thấy cậu rất coi trọng dự án 《 U Cảnh 》 này, chắc không nỡ từ bỏ đâu nhỉ."
"Hơn nữa, ở tuổi như cậu, bị sa thải rồi, còn có thể tìm được việc làm không?"
"Nếu không tìm được, con gái cậu phải làm sao? Con gái cậu là người bình thường thì không sao, nhưng lại là một đứa bệnh tật suốt ngày phải ra vào bệnh viện, không biết chừng ngày nào đó bệnh lại tái phát, đến lúc đó cậu mất việc, lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho con gái." Vệ Tường uy hϊếp.
Bị Vệ Tường từng bước ép sát, Ôn Chân đập lưng vào bàn, sống lưng run rẩy.
Uy hϊếp xong, Vệ Tường lại nở một nụ cười.
"Đến lúc đó mắt cậu sẽ bị bịt lại, sẽ không ai biết cậu là ai."
Khu đất ở khu du lịch Tần Minh đã được phê duyệt chính thức bước vào giai đoạn quy hoạch, Tần Vọng sau khi họp xong với mấy nhà đầu tư, lại vội vàng quay về công ty thảo luận về kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo của tập đoàn.
Đợi đến khi kết thúc đã là 8 giờ tối, người đàn ông trẻ tuổi không hề tỏ ra mệt mỏi, dáng người cao ráo đứng trước cửa sổ văn phòng tổng giám đốc.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Triệu Trình nói: "Lần trước ở trên tàu, tổng giám đốc Trình nói muốn mời ngài đến một buổi triển lãm, vừa rồi anh ấy gọi điện cho tôi, hỏi ngài còn có thời gian đi không?"
Xe chạy một mạch đến khu thương mại mới phát triển, đến studio của Từ Cẩn Lương.
Xe còn chưa dừng hẳn, Từ Cẩn Lương đã dẫn trợ lý ra đón.
Sau khi Tần Vọng xuống xe, thái độ cũng nịnh nọt hết mức.
"Tổng giám đốc Tần, ngài có thể đến đây thực sự là vinh hạnh của Từ mỗ."
Đôi mắt sâu thẳm không cảm xúc, khẽ gật đầu.
Từ Cẩn Lương dẫn hắn đi vào, cấp trên của Ôn Chân và những người có máu mặt khác trong ngành đều mắt lom lom nhìn, tìm kiếm cơ hội để bắt chuyện.
Nhưng Từ Cẩn Lương trực tiếp dẫn người vào khu vực VIP.
Mềm mại, mềm mại...
Tần Vọng lại nhìn thấy mông cậu ưỡn lên, lắc lư, ánh mắt nheo lại, tưởng tượng cảnh vỗ lên đó một cái.
Chắc hẳn ngón tay sẽ lún vào, phần thịt đầy đặn tràn ra từ kẽ tay.
"Đừng động." Máu bắt đầu sôi sục, Tần Vọng khàn giọng.
Ôn Chân không dám động đậy.
Sau khi cởi dây xích, phải cởϊ qυầи áo, Ôn Chân cúi đầu, giữ khoảng cách với người đàn ông.
Nhất quyết không chịu để người đàn ông chạm vào mình nữa.
Tần Vọng cũng không ép cậu nữa, đi tìm cho cậu một chiếc áo sơ mi sạch sẽ.
Quần áo rất rộng, còn có mùi gỗ trầm hương của người đàn ông.
Đây là quần áo của người đàn ông.