Trơ mắt nhìn cậu đi vào phòng vệ sinh, một lúc sau liền đi ra.
Rõ ràng chỉ là đi nhẹ, còn phải vào phòng vệ sinh, Vệ Tường càng cảm thấy cậu có vấn đề.
Ôn Chân đi ra nhìn thấy Vệ Tường đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, lập tức hoảng sợ, vội vàng rửa tay xong liền rời đi.
Vệ Tường đi vào nhà vệ sinh mà Ôn Chân vừa sử dụng... bên trong thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt...
Chớp mắt đã đến thứ Sáu, Ôn Chân gọi điện thoại cho con gái.
"Ninh Ninh, hôm nay bố phải tham gia một buổi triển lãm với lãnh đạo, không thể đón con được, con tự đi xe buýt về nhà, bố nhờ bà Vương đợi con ở trạm xe buýt, tối nay con ăn cơm ở nhà bà Vương trước, bố về nhà sẽ mua KFC cho con..."
Ôn Chân dặn dò con gái xong, lên xe của Trần Chân đi đến triển lãm.
Địa điểm triển lãm chính là studio của Từ Cẩn Lương, riêng tư, không mời mấy người, họ đến sớm nhất, Từ Cẩn Lương ra đón họ.
Không biết có phải là ảo giác của Ôn Chân hay không, Ôn Chân cảm thấy Từ Cẩn Lương luôn dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá cậu... Ôn Chân căng thẳng, còn có chút khó chịu...
Triển lãm này giống như một hình thức kịch sân khấu hơn, trợ lý của Từ Cẩn Lương dẫn họ đi xem bối cảnh được dựng, bên cạnh là một số hình ảnh về các buổi triển lãm mà Từ Cẩn Lương đã tổ chức trong những năm qua, ở giữa có một vật khổng lồ được phủ vải trắng.
"Vật được phủ vải trắng này là gì vậy?" Trần Chân hỏi.
Từ Cẩn Lương liếc nhìn Ôn Chân, cười nói: "Khi buổi biểu diễn bắt đầu các cậu sẽ biết thôi."
Ôn Chân bất an.
Từ Cẩn Lương tiếp tục giới thiệu cho Trần Chân về các buổi triển lãm trước đây của mình, Ôn Chân đi theo sau Trần Chân, vai đột nhiên bị vỗ một cái, Ôn Chân quay đầu lại, là Vệ Tường.
"Cậu đi theo tôi."
Ôn Chân do dự, nhưng vẫn đi theo.
Cậu còn tưởng rằng Vệ Tường muốn đưa cậu ra ngoài, không ngờ Vệ Tường dẫn cậu rẽ qua một hành lang, dừng lại trước một cánh cửa màu đỏ sẫm.
Lúc này Ôn Chân bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, Vệ Tường thành thạo đi lại trong studio này, giống như đã từng đến đây trước đó.
Cánh cửa màu đỏ sẫm mở ra, đập vào mắt là cầu thang đi xuống, Vệ Tường đứng trên cầu thang, bảo cậu đi theo...
Ôn Chân đứng yên tại chỗ, mím chặt môi, cậu lắc đầu.
"Tôi, tôi muốn đi tìm tổng giám đốc Trần..."
Vệ Tường cười khẩy: “Chính là tổng giám đốc Trần bảo cậu đến đây."
"Cậu đừng quên cậu còn có một đứa con gái phải nuôi..."
Ôn Chân run rẩy đi theo hắn xuống dưới.
Tầng hầm rất tối, đặt rất nhiều người mẫu, có người khỏa thân, có người mặc quần áo, mà quần áo mặc càng khiến Ôn Chân xấu hổ, cậu không dám nhìn, hoảng sợ lùi lại đồng thời đá phải vật gì đó, loảng xoảng, là một sợi dây xích dài.
"Anh Vương, tôi đưa người đến cho anh rồi." Trong tầng hầm còn có một người đàn ông khác, Vệ Tường nói với hắn.
Ánh sáng bên trong hơi đỏ, không hiểu sao khiến Ôn Chân nhớ đến... nơi đó.
Cậu lúng túng đánh giá xung quanh, một chiếc bàn dài dựa vào tường, hai tấm gương được dựng đứng, những nơi khác là những con búp bê lớn nhỏ.
Những con búp bê đó đeo rất nhiều đồ trang sức, có cái đeo ở cổ, có cái bịt miệng, có cái tạo dáng... rồi bị dây thừng trói lại...
Mà người đàn ông được Vệ Tường gọi là anh Vương đang đính kim cương lên một sợi dây xích.
Bên cạnh hắn còn có một bộ quần áo bằng lụa, một chiếc khăn lụa cùng màu với quần áo, và một sợi dây thừng.