Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 13

Thứ Bảy Phó Ngọc Ninh lại ra ngoài, vẫn là chiếc Cullinan kia đến đón con bé, Ôn Chân nhìn Phó Ngọc Ninh lên xe, sau đó quay lại bắt một chiếc taxi.

Xe chạy một mạch đến trường đua ngựa phía Bắc.

Xe Ôn Chân ngồi bị chặn ở bên ngoài.

Ôn Chân trả tiền xuống xe, đợi gần trường đua ngựa.

Trường đua ngựa là trường đua ngựa tư nhân của Tần Vọng, khi Tần Bảo Chương đưa Phó Ngọc Ninh đến, Tần Vọng đang cho con ngựa yêu thích nhất của hắn ăn cỏ.

Tần Vọng đứng bên ngoài hàng rào, mặc một chiếc áo sơ mi, cơ ngực đầy đặn gần như làm rách áo, dưới chân đi một đôi giày cưỡi ngựa, trông càng thêm cao lớn vạm vỡ.

Tần Bảo Chương vốn ở phía sau Phó Ngọc Ninh, len lén đi lên phía trước Phó Ngọc Ninh, chắn tầm nhìn của Phó Ngọc Ninh, không cho con bé nhìn Tần Vọng, Phó Ngọc Ninh nhích sang một bên, Tần Bảo Chương cũng nhích theo.

Cuối cùng Phó Ngọc Ninh không nhịn được nữa: “Tần Bảo Chương."

Tần Bảo Chương quay đầu cười hì hì: “Ninh Ninh."

"Anh dẫn em đi cưỡi ngựa nhé?"

Tần Vọng lúc này mới chú ý đến bọn họ: “Tần Bảo Chương, đưa con bé cẩn thận một chút."

"Bị thương anh sẽ không tha cho em đâu."

"Sẽ không đâu chú út." Nhân viên trường đua ngựa dẫn Tần Bảo Chương và Phó Ngọc Ninh đi chọn ngựa.

Tần Vọng nhận một cuộc điện thoại công việc, tắm rửa xong thay một bộ vest, xe Tần Bảo Chương muốn lái đưa Phó Ngọc Ninh về, Tần Vọng không lái, bảo Triệu Trình đến đón hắn.

Xe chạy ra khỏi trường đua ngựa, Tần Vọng liếc mắt, sau đó ra lệnh dừng lại.

Triệu Trình dừng xe, rất nhanh nhìn thấy người đàn ông thật thà đần độn nhưng rất giỏi câu dẫn ông chủ của hắn.

"Ôn tiên sinh hình như đang đợi ngài?"

"Nơi Ôn tiên sinh ở cách đây rất xa... Vì ngài mà..."

Triệu Trình chưa nói xong, Tần Vọng đã xuống xe rồi.

Ôn Chân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trường đua ngựa, không hề chú ý đến bóng đen bao trùm phía sau.

"Đang đợi ai vậy?"

Tần Vọng thấy cậu ngóng cổ chờ đợi, dường như sợ bỏ lỡ điều gì đó.

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Ôn Chân giật mình, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm kia, mặt lập tức trắng bệch.

Ôn Chân không hiểu sao ở đây còn gặp hắn, cả người run rẩy.

"Không đợi ai cả, không đợi ai cả..."

"Lên xe, tôi đưa cậu về."

Đưa cậu về...

Ôn Chân cắn môi: “Không cần, không cần..."

Tần Vọng nhìn chằm chằm cậu.

Tần Vọng không phải người hiền lành, khi không cười trông có chút hung dữ, hắn cứ nhìn chằm chằm Ôn Chân không chút biểu cảm như vậy, Ôn Chân rất sợ hãi, cúi đầu theo hắn lên xe.

Đến cổng tiểu khu, xe vừa dừng lại, Ôn Chân liền vội vàng xuống xe, cậu đi được vài bước, không nhịn được quay đầu lại.

Xe vẫn chưa đi, người đàn ông đang nhìn cậu từ cửa sổ xe.

Ôn Chân mặt trắng bệch, lập tức tăng nhanh bước chân.

【Lời tác giả】

Triệu Trình: Bậc thầy nịnh hót.

--------------------

Ôn Chân nhìn đồng hồ, năm giờ chiều, Phó Ngọc Ninh đã về.

Ở bên ngoài cả ngày, không hề mệt mỏi, mắt sáng lấp lánh, trông có vẻ chơi rất vui.

Ôn Chân giả vờ như không có chuyện gì hỏi: "Ninh Ninh, sáng nay bố ra ngoài thấy con lên một chiếc xe? Đó là, đó là xe của bạn con sao?"

"Vâng."

"Chiếc xe đó, chiếc xe đó bố từng thấy một khách hàng lái qua..."

Phó Ngọc Ninh nhìn cậu.

Ôn Chân biết con bé chê mình phiền: “Bố, bố chỉ hỏi thôi."

Phó Ngọc Ninh cầm quần áo thay đi tắm, Ôn Chân thất thần chuyển kênh.

"Gần đây thành phố chúng ta xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân 17 tuổi, khi tiến hành khám nghiệm tử thi, phát hiện nạn nhân đã mang thai, qua nhiều ngày điều tra, cảnh sát đã nhanh chóng xác định được nghi phạm là Dương mỗ.