Dương mỗ đảm nhiệm chức vụ quản lý tại một công ty, vào tháng 7 năm 2022 quen biết nạn nhân trên mạng, trong thời gian đó nhiều lần đưa nạn nhân đi chơi, tặng quà đắt tiền..."
Trong phòng khách không bật đèn, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt tái nhợt của Ôn Chân.
Ôn Chân tắt tivi.
Thứ Hai đi làm, Ôn Chân lấy quần áo khô trên ban công, lấy nhầm chiếc quần hôm tham dự lễ kỷ niệm của Tư Vân.
Ôn Chân vừa nhìn thấy chiếc quần này liền nhớ đến lời người đàn ông kia nói, lập tức xấu hổ, vội vàng gấp quần bỏ vào trong tủ.
Lại lấy một chiếc quần cậu thường mặc, cậu còn tưởng rằng như vậy sẽ không kỳ quái nữa, đeo thẻ nhân viên vội vàng đến công ty.
Cậu vừa ngồi xuống, tin nhắn công việc liền hiện lên.
"Phân cảnh."
Người gửi là Vệ Tường.
Hôm đó sau khi Trần Chân cảnh cáo trong văn phòng, mọi người đều không làm phiền cậu nữa, còn có người xin lỗi Ôn Chân, muốn mời Ôn Chân ăn cơm,
ngoại trừ Vệ Tường.
Anh ta không còn công khai nhờ Ôn Chân giúp đỡ nữa, mà là gửi tin nhắn cho cậu.
"Buổi chiều đưa cho tôi."
Buổi chiều...
"Muộn hơn một chút được không, tôi còn rất nhiều thứ phải vẽ..."
"Buổi chiều phải đưa cho tôi."
Ôn Chân vẫn thỏa hiệp, cậu sợ xảy ra xung đột với người khác, cũng biết mình như vậy rất nhu nhược, nhưng cậu đã không còn trẻ nữa, công ty vẫn luôn tuyển người mới.
Cậu còn có con gái phải nuôi, không thể tùy hứng như vậy được.
Trần Chân từ trong văn phòng đi ra: “Ôn Chân, Vệ Tường, hai người vào văn phòng tôi một chút."
Chỗ ngồi của Ôn Chân gần văn phòng hơn một chút, Ôn Chân đi phía trước, Vệ Tường theo sau cậu.
Hắn ta vốn nghĩ Ôn Chân có phải đã mách lẻo rồi không, nhưng lại cảm thấy Ôn Chân không có gan đó, ung dung đi theo sau cậu.
Anh ta lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên tập trung vào nơi đầy đặn nào đó...
Ánh mắt anh ta trở nên kỳ quái.
"Tôi tìm hai người là muốn nói với hai người về IP 《 U Cảnh 》, vốn là Vệ Tường phụ trách, bây giờ Ôn Chân cậu phụ trách đi, đến lúc đó bảo cậu ta bàn giao với cậu."
《 U Cảnh 》 là một cuốn tiểu thuyết đang hot gần đây, công ty mua bản quyền muốn chuyển thể thành truyện tranh, vì IP đã có nhiệt độ rất lớn, sau khi chuyển thể thành truyện tranh tỷ lệ đặt mua cũng sẽ cao vì fan nguyên tác, vậy thì họa sĩ phụ trách nó nhận được tiền hoa hồng cũng cao.
"Không phải, Trần tổng, tôi đều quen thuộc rồi, bây giờ giao cho cậu ta..." Vệ Tường không vui.
"Là thế này, 《 U Cảnh 》 cuốn tiểu thuyết này là nữ tần, phong cách vẽ cần phải đẹp, tình cảm cũng phải tinh tế hơn, phong cách của Ôn Chân phù hợp hơn."
"Còn cậu, vẽ cảnh đánh nhau tương đối giỏi, tôi định để cậu tiếp nhận tác phẩm 《 Vô Lượng 》."
《 Vô Lượng 》 là tiểu thuyết thăng cấp lưu nam tần, tuy rằng nhiệt độ cũng khá lớn, nhưng xa xa không bằng 《 U Cảnh 》.
"Được rồi, Ôn Chân cậu ra ngoài trước đi." Trần Chân cười nói.
Ôn Chân đi rồi, Vệ Tường ngồi phịch xuống vị trí của Trần Chân: “Không phải anh, sao anh lại đem cơ hội tốt như vậy cho cậu ta."
Trần Chân nói: "Không phải tôi, là tổng giám đốc."
"Tổng giám đốc mấy ngày nay xem qua tất cả tác phẩm của Ôn Chân, sau đó liền ra lệnh này cho tôi."
Hai năm trước con gái Ôn Chân bị bệnh, cậu ấy thường xuyên xin nghỉ, tại sao công ty vẫn giữ cậu ấy lại, chính là vì cậu ấy tuy rằng tính cách đần độn chậm chạp, nhưng năng lực vẫn có.