"Có thể, có thể giúp tôi một chút được không?"
Người đến vẫn không nói gì, Ôn Chân lại không nhìn thấy mặt anh ta, bị anh ta nhìn chằm chằm từ phía sau như vậy khiến Ôn Chân càng thêm xấu hổ.
Không để Ôn Chân khó xử quá lâu, Tần Vọng ngồi xổm bên cạnh Ôn Chân, hai tay nắm lấy hai thanh lan can đang kẹt cổ Ôn Chân.
Lúc này Ôn Chân chỉ có thể dùng khóe mắt nhìn thấy tay đối phương, tay rất to, ngón tay dài đến đáng sợ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, thể hiện sức mạnh dồi dào, Ôn Chân không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi đôi tay này...
Giống như đã từng gặp qua, nhưng đối phương đang cứu cậu, Ôn Chân cố nén run rẩy.
Tần Vọng từng đi lính, cơ bắp trên cánh tay vượt xa người thường, cộng thêm lan can bên trong rỗng, bị ăn mòn một chút, rất nhanh Tần Vọng đã bẻ hai thanh lan can ra một chút, sau đó dùng hai bàn tay khiến Ôn Chân sợ hãi kia che tai Ôn Chân đang bị cọ đỏ.
Ôm lấy đầu cậu giúp cậu chui ra.
Ôn Chân không ngờ trên người mình lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy, tai cậu bị cọ đến đỏ ửng, mặt cũng đỏ theo, rất cảm kích nói cảm ơn đối phương.
"Sau này đừng làm như vậy nữa." Tần Vọng trầm giọng.
Tai đỏ hết cả lên rồi.
Mà Ôn Chân nghe thấy giọng nói này, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt vừa ửng hồng lập tức biến mất, Ôn Chân không ngờ người cứu mình lại là hắn, mi mắt bắt đầu run rẩy...
Tần Vọng dừng một chút, giọng nói có chút khàn khàn: “Loại quần này cũng đừng mặc nữa."
Quần...
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của mình trong nhà vệ sinh.
Thanh niên đần độn, thật thà cúi đầu, vô cùng xấu hổ.
"Đưa điện thoại cho tôi."
"Điện thoại, trong điện thoại không có, không có tiền..." Ôn Chân không biết hắn muốn điện thoại của mình làm gì, lại vì rất sợ hắn, run rẩy đưa cho hắn.
"Đây là số điện thoại của tôi."
Tần Vọng còn có việc phải xử lý, để lại số điện thoại rồi rời đi.
Ôn Chân ngây ngốc ngồi trên ban công hồi lâu, mới nhớ ra việc chính.
Sau đó hốt hoảng xuống lầu, kết quả chỉ nhìn thấy đuôi xe Cullinan.
Ôn Chân đuổi theo vài bước, cố gắng phân biệt biển số xe.
Mà trong xe, Triệu Trình liếc nhìn kính chiếu hậu: “Tần tổng, Ôn tiên sinh mắt trông mong nhìn xe chúng ta, giống như không nỡ."
Tần Vọng chậm rãi xắn tay áo lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cậu.
Lộ Minh Viễn cũng theo tâm trạng vui vẻ của ông chủ, báo cáo bối cảnh gia đình của Ôn Chân.
"Ôn tiên sinh có một cô con gái, nhưng không phải con ruột, bản thân Ôn tiên sinh chưa từng kết hôn hay yêu đương, người duy nhất từng tiếp xúc thân mật chính là Tần tổng anh."
Tần Vọng rất hài lòng.
Mà tiếp theo là thông tin "thầy giáo tiếng Anh thầm mến con gái mình".
Lộ Minh Viễn do dự, cân nhắc nói ra.
Trong xe lập tức rơi vào im lặng.
Thoáng chốc lại đến thứ Sáu, Ôn Chân đón Phó Ngọc Ninh về nhà.
Ôn Chân nấu cơm xong thấy Phó Ngọc Ninh đang làm bài tập, liền nhẹ nhàng đi qua, Ôn Chân vốn định sờ tóc con bé, nhưng lại bị chiếc iPad trên bàn Phó Ngọc Ninh thu hút sự chú ý.
"Cái này, cái này con mua à?" Ôn Chân hỏi.
"Không phải, của bạn học, cậu ấy cho con mượn dùng."
"Vậy, vậy sao..." Sắc mặt Ôn Chân có chút tái nhợt.
Không lâu trước đồng nghiệp còn bàn tán về chiếc iPad này trong văn phòng, là mẫu mới nhất, giá hơn một vạn tệ.
Ôn Chân mỗi tuần đều cho Phó Ngọc Ninh tiền tiêu vặt, đôi khi sợ con bé không đủ, thứ Tư còn cho thêm một lần, lần nào Phó Ngọc Ninh cũng để dành lại một phần, nhưng số tiền này còn xa mới đủ để Phó Ngọc Ninh sở hữu một sản phẩm điện tử trị giá một vạn tệ.