Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 11

Không giống doanh nhân, càng giống quân nhân cấp cao hơn.

Ánh mắt của Ôn Chân nhanh chóng bị người đàn ông trên sân khấu bắt gặp, nhìn về phía Ôn Chân, Ôn Chân lập tức cụp mắt xuống.

Giọng nói của người đàn ông từ khắp hội trường truyền đến tai Ôn Chân, lại khiến Ôn Chân nhớ đến những hình ảnh đáng xấu hổ, Ôn Chân đứng ngồi không yên, cuối cùng mượn cớ nghe điện thoại trốn khỏi hội trường…

Cậu sợ chắn tầm nhìn của người phía sau, khom lưng đi ra ngoài, hoàn toàn không phát hiện ra như vậy khiến cho hai khối vốn đã tròn trịa của mình càng thêm đầy đặn, hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt của người đàn ông.

"…"

Người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu dừng lại một chút.

Dưới đây là bản dịch của đoạn văn bạn cung cấp, tuân theo các quy tắc và thông tin đã được thống nhất:

Đoạn dịch:

Ôn Chân ra khỏi hội trường, đi đến cuối hành lang, ở đó có một ban công được rào bằng lan can màu đen.

Ôn Chân đứng trước lan can đen, lòng nặng trĩu tâm sự.

Dưới lầu đậu rất nhiều xe của khách thương mại, trong đó có một chiếc thu hút sự chú ý của Ôn Chân. Một chiếc xe màu đen, với logo "Nữ thần hoan lạc".

Ôn Chân sững người, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, nhưng cậu quá cuống, điện thoại không cầm chắc, theo túi quần rơi xuống đất rồi lăn về phía trước, vừa vặn lăn ra ngoài lan can ban công rơi xuống.

Ôn Chân ghé sát vào ban công nhìn xuống, cách ban công khoảng 30 cm có một đoạn ống nước.

Điện thoại vừa vặn rơi trên đường ống.

Đầu cậu toát mồ hôi hột, cúi người xuống, mặt áp sát vào lan can, vươn dài cánh tay ra để với lấy, ngón tay có thể chạm vào, nhưng không lấy lên được.

Trên ban công cũng không có dụng cụ gì, Ôn Chân thấy khe hở của lan can có vẻ lớn hơn những chỗ khác một chút, đầu dường như có thể chui vào được.

Ôn Chân lau mồ hôi trên trán, không nghĩ ngợi liền chui đầu ra ngoài lan can, thật ra khi chui vào được một nửa, hai thanh sắt đã cọ vào tai cậu rồi.

Nhưng Ôn Chân nghĩ đến ảnh chụp biển số xe trong điện thoại, vẫn cắn răng tiếp tục chui về phía trước, cho đến khi cả đầu đều chui ra khỏi lan can, sau đó vươn dài cánh tay xuống dưới mò...

Cuối cùng cũng cầm được điện thoại, Ôn Chân định chui ra khỏi lan can, lần thứ nhất kẹt ở gáy, lần thứ hai vẫn kẹt ở gáy, lúc này Ôn Chân vẫn không biết chuyện đáng sợ gì đã xảy ra, cho đến khi cậu mệt đến toát cả mồ hôi, mới nhận ra đầu mình bị kẹt rồi.

Cùng lúc đó, Tần Vọng phát biểu xong, theo sau là hai trợ lý, đi đến thang máy ở cuối hành lang.

Liếc mắt qua cửa sổ phía trước thang máy, liền nhìn thấy hai múi mông tròn vo nhô cao.

Đang đung đưa qua lại.

"Tần tổng, người kia hình như là... Ôn tiên sinh." Trợ lý của Tần Vọng, Lộ Minh Viễn lên tiếng.

"Đầu của Ôn tiên sinh hình như bị... kẹt rồi." Triệu Trình tiếp lời: "Chỗ này, thời gian này, kẹt thật là trùng hợp, có lẽ là cố ý đợi ngài..."

Tần Vọng liếc mắt.

Triệu Trình im bặt.

"Xuống dưới đợi tôi."

Tần Vọng bỏ lại câu này, sải bước đi qua.

Vì đầu bị kẹt trong lan can, không thể đứng thẳng, nên chỉ có thể quỳ trên mặt đất, mông hơi nhô lên.

Đường may quần từ xương cụt kéo ra một đường cong đầy đặn, căng tròn, cuối cùng kéo dài đến giữa hai chân...

Ánh mắt Tần Vọng tối sầm lại.

Mà Ôn Chân nghe thấy tiếng bước chân, bối rối cầu cứu: "Xin chào, xin chào..."