Hơn 7 triệu…
Đường chính rộng rãi, chiếc Cullinan màu đen lao nhanh.
"Chiếc xe này thế nào? Có phải rất ngầu không?" Tần Bảo Chương đánh tay lái.
"Ngầu." Phó Ngọc Ninh trả lời qua loa: “Lại lái trộm xe của chú nhỏ cậu à?"
"Cái gì gọi là lái trộm, lần này là chú ấy gật đầu đồng ý đấy!"
"Ngọc Ninh, chúng ta đừng đi biển nữa, tớ đưa cậu về nhà tớ chơi nhé? Nhà tớ vừa to vừa đẹp."
"Được thôi, vừa hay đi gặp chú nhỏ của cậu, tớ cảm thấy chú nhỏ của cậu rất đẹp trai, rất đàn ông, rất có mị lực…"
"Dừng dừng dừng!"
Tần Bảo Chương tức giận đến mức giậm chân.
- Chú ơi, chú cũng biết Ngọc Ninh có rất nhiều chuyện giấu trong lòng, con bé có phải đang yêu đương hay không thật ra cháu cũng không rõ lắm.
- Nhưng gần đây con bé hay nhắc đến chú của một bạn nam trong lớp cháu.
- Chú yên tâm, Ngọc Ninh rất thông minh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dại dột đâu ạ.
Nhận được tin nhắn này của Trần Nghiêu, Ôn Chân đang tham dự lễ kỷ niệm của Tư Vân.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, khách mời đến dự đều đang trò chuyện, Trần Chân và Lưu Minh đang hàn huyên với đối tác cũ, Ôn Chân nhân cơ hội đi đến chỗ vắng vẻ.
Chú của bạn nam…
Không phải anh trai, mà là chú…
Chiếc xe hơn bảy triệu kia đủ chứng minh đối phương rất có tiền, tuổi tác cũng nói lên hắn có rất nhiều kinh nghiệm sống, cho dù Phó Ngọc Ninh rất thông minh nhưng trước mặt đối phương cũng giống như một con thú nhỏ, rất dễ bị tổn thương và lừa gạt…
Ôn Chân vô cùng lo lắng.
- Cháu có thể nói cho chú biết bạn nam đó tên là gì không?
- Bạn ấy tên là Tần Bảo Chương.
"Tần tổng."
Chiếc Cullinan màu đen từ từ dừng lại, người đàn ông cao lớn bước xuống xe.
Vương Tổng cung kính nói: "Tôi đưa ngài vào trong."
Tần Vọng gật đầu.
Buổi lễ sắp bắt đầu, Ôn Chân cất điện thoại vào, xác nhận trong nhà vệ sinh không có ai mới dám đi vào, cậu dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó chỉnh lại thẻ nhân viên đeo trên cổ.
Ngay sau đó ánh mắt cậu rơi xuống chiếc quần…
Mấy ngày nay trời mưa liên tục, quần áo giặt xong không khô, Ôn Chân tìm một chiếc quần từ mấy năm trước để mặc, mặc thì mặc được, nhưng qua một buổi sáng, cậu cảm thấy phần dưới bụng rất chật… Nhất là phía sau, Ôn Chân quay lưng về phía gương nhìn, phát hiện phần thịt phía sau bị bó thành hai khối rất… tròn trịa.
Cậu chưa từng chú ý đến phía sau mình, không ngờ lại thành ra thế này.
Ôn Chân đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Muốn đến trung tâm thương mại gần đó mua một cái mới, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng nhạc.
Buổi lễ bắt đầu rồi.
Người đàn ông mặc vest bước lên sân khấu.
"Đây không phải là Tần tổng sao? Sao ngài ấy lại đến đây?"
"Ngài ấy nắm giữ tập đoàn Tần Thị, mỗi ngày có nhiều việc cần xử lý như vậy, sao có thể tốn thời gian đến tham dự lễ kỷ niệm của một công ty con? Tôi nghe nói năm ngoái công ty Xương Nguyên cũng mời Tần tổng, cũng là công ty con của tập đoàn Tần Thị, Tần tổng đã không tham dự."
Những người phía trước bàn tán xôn xao.
Một lúc sau, Ôn Chân mới run rẩy ngẩng đầu lên.
Lúc này Ôn Chân mới dám nhìn hắn.
Hắn rất cao, đứng trên sân khấu càng cao hơn, mặc một chiếc áo sơ mi đen, cài cúc rất nghiêm chỉnh đến tận yết hầu.
Tóc chải ngược ra sau gọn gàng, để lộ đôi lông mày rậm và đôi mắt sắc bén, nhìn xuống mọi người.