Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 9

"Để bố xách cặp cho con nhé?"

"Không cần." Phó Ngọc Ninh tiếp tục đi về phía trước: “Cô Lâm nói gì với bố vậy?"

"Không nói gì, không nói gì…"

Phó Ngọc Ninh yêu sớm cô ấy cũng chỉ nghe nói, còn chưa thể chắc chắn, Ôn Chân sợ lúc này hỏi con bé, con bé sẽ tức giận.

"Bố có phải thích cô Lâm không?"

Thích…

Tai Ôn Chân đỏ bừng lên: “Không phải, không phải, bố không có."

Phó Ngọc Ninh nhìn cậu: “Bố đừng giả vờ nữa."

Về đến nhà, Ôn Chân đeo tạp dề vào bếp nấu cơm, kho món đậu phụ và cá mà Phó Ngọc Ninh thích ăn nhất, lại xào thêm hai món rau.

Lúc ăn cơm, Phó Ngọc Ninh vẫn luôn nhìn điện thoại.

Dường như đang nói chuyện với ai đó, thỉnh thoảng gõ bàn phím.

Ôn Chân có chút lo lắng.

Phó Ngọc Ninh từng bị bệnh nặng, suýt chút nữa mất mạng, yêu cầu của Ôn Chân đối với con bé rất đơn giản, chỉ mong con bé sau này có thể sống khỏe mạnh vui vẻ.

Cho dù thành tích học tập không tốt, thi không đỗ đại học tốt cũng không sao.

Nếu yêu đương có thể khiến Phó Ngọc Ninh vui vẻ, Ôn Chân cũng ủng hộ con bé.

Nhưng cô Lâm nói, đối tượng yêu sớm của Phó Ngọc Ninh là người ngoài trường, hơn nữa còn lớn hơn con bé rất nhiều.

Ôn Chân đã nghe nói rất nhiều chuyện con gái bị đàn ông lừa gạt rồi mang thai, Ôn Chân biết Ngọc Ninh là đứa trẻ có chừng mực, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.

"Ninh Ninh, gần đây con, gần đây con có chuyện gì muốn nói với bố không?" Ôn Chân cẩn thận hỏi.

Phó Ngọc Ninh hai ngón tay gõ bàn phím thoăn thoắt: “Không có."

"Thức ăn nguội mất.” Ôn Chân gắp cho con bé một miếng cá: “Ngày mai bố đưa con đi mua búp bê nhé?"

"Con có rồi."

"Có rồi? Con tự mua à?"

"Người khác tặng."

Người khác tặng…

Ôn Chân mím môi.

"Ngày mai con phải ra ngoài với bạn, trưa không về nhà." Phó Ngọc Ninh lại nói.

"Ra ngoài?" Ôn Chân càng lo lắng hơn, cuối tuần Phó Ngọc Ninh thường ở nhà làm bài tập, rất ít khi ra ngoài, cậu nhớ tuần trước con bé cũng nói muốn đi chơi với bạn, lúc đó cậu còn rất vui, cậu hy vọng Phó Ngọc Ninh có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác, ra ngoài đi dạo nhiều hơn rồi kết bạn, nhưng bây giờ…

"Là đi với Nghiêu Nghiêu à?"

"Không phải."

Ôn Chân không dám hỏi nữa: “Vậy, vậy con phải chú ý an toàn."

Phó Ngọc Ninh bắt đầu ăn cơm.

Buổi tối Ôn Chân không ngủ được, cậu ngồi dậy, nhìn bức ảnh trên đầu giường.

Ảnh trong văn phòng là ảnh chụp một mình của Phó Ngọc, ảnh trên đầu giường cậu là ảnh chụp ba người.

Ảnh chụp mười năm trước, lúc đó cậu 17 tuổi, sắp lên đại học, Ngọc Ninh 7 tuổi, khuôn mặt tròn xoe, còn có chị gái cậu.

Sáng hôm sau, Ôn Chân dậy làm bữa sáng cho Phó Ngọc Ninh, lúc Phó Ngọc Ninh đang ăn, Ôn Chân đeo tạp dề rửa bát trong bếp, Phó Ngọc Ninh ra khỏi nhà, Ôn Chân lập tức tháo tạp dề đi theo.

Cậu nhìn thấy Phó Ngọc Ninh ra khỏi tiểu khu, lên một chiếc xe ở cổng tiểu khu.

Chiếc xe Phó Ngọc Ninh lên toàn thân màu đen, phát ra ánh sáng bóng loáng, cho dù không nhìn logo xe, cũng biết chiếc xe này giá trị không nhỏ.

Ôn Chân nấp sau gốc cây, lấy điện thoại ra chụp biển số xe trước, sau đó lại chụp toàn bộ chiếc xe.

Cậu không rành về xe, chỉ biết một số loại xe phổ biến, cậu cầm ảnh lên mạng tìm kiếm, phát hiện ra là một chiếc xe Cullinan của hãng Rolls Royce, Ôn Chân nhìn thấy giá cả sắc mặt đã rất khó coi.