Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 27

“Phòng vẽ đang sửa chữa, gần đây tôi chỉ vẽ trong phòng nghỉ này.” Hoa Dụ Sanh quay người nhìn về phía tấm bảng vẽ chưa hoàn thành: “Cậu không muốn đến cũng không sao.”

Nhưng như thế, giao dịch sẽ không thành.

Hi Hoà bị câu hỏi chặn lại. Sau vài nhịp thở, cô cuối cùng cụp mắt xuống, u ám đáp: “Tôi biết rồi.”

“Khi nào thì được?”

"Giờ trà chiều thì sao? Ngày nào tôi cũng ở đay." Hoa Dụ Sanh khẽ nhíu mày, hồi tưởng một lát rồi tiếp lời: "Hình như cậu là học sinh đặc biệt nên việc học chắc vất vả lắm nhỉ? Khi nào rảnh cứ đến thôi."

Hi Hoà nghe Hoa Dụ Sanh nói, cảm giác như vừa nhận một cú đấm lại vừa được tặng một viên kẹo. Rõ ràng cậu là người đưa ra yêu cầu trước vậy mà cuối cùng cô lại thấy mình được quan tâm đến kỳ lạ.

"Trà chiều" là khoảng thời gian đặc biệt của Học viện Hoàng gia Thánh Đức, chỉ sau giờ nghỉ trưa. Không chỉ nhà ăn mà các khu vườn ngoài trời cũng có phục vụ trà và điểm tâm.

Nghe nói để được tham gia phải đặt trước ít nhất ba ngày.

"Được." Hi Hoà khẽ gật đầu, vừa định rời đi thì bất ngờ nghe thấy giọng nói đầy ý cười từ phía sau: "Yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu cởi đồ đâu."

Hi Hoà: "..."

Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh từ một trò chơi nổi tiếng, nơi một nữ sinh trung học được mời làm mẫu vẽ cho một họa sĩ. Vì sợ hãi, cô đã mặc tận mười mấy lớp quần áo giữa trời hè, cuối cùng mới ngượng ngùng phát hiện ra họa sĩ chẳng hề yêu cầu mẫu khỏa thân.

Hi Hoà quay phắt lại, đôi tai đỏ bừng lên. Qua cặp kính dày, cô trừng mắt nhìn Hoa Dụ Sanh, giọng vừa hung dữ vừa run rẩy: "Tôi... tôi đâu có nghĩ bậy thế đâu!"

Dù nói vậy, nhưng giọng cô vẫn lộ rõ vẻ yếu thế.

"Cậu đừng quên lời hứa của mình đấy!"

Nói xong, Hi Hoà vội vàng mở cửa, chen qua hàng người bị phạt đứng ở cửa, bước chân nhanh như chạy. Tiếng bước chân dồn dập mang theo chút gì đó vội vã, như sợ trễ giờ, cũng như muốn trốn chạy vậy.

Học viện Hoàng gia Thánh Đức không quản lý nghiêm ngặt. Thậm chí, miễn là điểm số tốt thì việc bỏ học cũng chẳng bị ai để ý.

Hoa Dụ Sanh nhìn cánh cửa chậm rãi khép lại, bóng dáng Hi Hoà hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cậu. Nụ cười của cậu bỗng trở nên thật sự chân thành, như thể vừa tìm thấy điều gì đó thú vị.

Mặc dù không có bản cam kết nào rõ ràng, nhưng Hi Hoà đã nhắm vào hứng thú của cậu. Nếu muốn duy trì thú vui này thì cậu cũng phải bỏ chút công sức.

Hiếu Tùy Sâm từ nhỏ được gia đình cưng chiều, đầu óc không quá phức tạp, dễ đối phó. Vừa rồi, dù bị hỏi thẳng như vậy nhưng cậu cũng chẳng nghĩ ra việc truy ngược lại xem liệu Hoa Dụ Sanh có từng gặp người thật hay chưa.

Nhưng kẻ mà cậu thực sự cần đối phó là Tạ Việt.

Chẳng lẽ cậu còn không hiểu bạn mình sao?

Hoa Dụ Sanh thoải mái đứng dậy, tháo chiếc tạp dề bị dính đầy màu vẽ rồi cẩn thận đặt sang một bên. Khi cậu bước ra, đúng lúc Hiếu Tùy Sâm từ phòng trong đi ra với vẻ mặt rầu rĩ. Hai người đi lướt qua nhau.

Hoa Dụ Sanh giơ tay giữ lấy cánh cửa đang dần khép, liếc nhìn bóng lưng Hiếu Tùy Sâm rồi quay vào căn phòng yên tĩnh ở phía trong.



Bên trong như một không gian tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Hương trầm nhè nhẹ từ gỗ tử đàn quấn quanh bàn trà tạo nên sự tương phản kỳ lạ với phong cách châu Âu của phòng nghỉ.

"Chẳng hiểu sao ai cũng tìm đến tôi vào giờ này cả."

Một giọng nói lãnh đạm cất lên từ phía sau bàn.

Thiếu niên chỉnh lại cặp kính gọng vàng, tay đặt trên trang sách. Ánh mắt khẽ ngẩng lên chăm chú nhìn người "khách thứ hai" trong ngày.

Dây kính bằng vàng mảnh khảnh rủ xuống bên má trắng nhợt của người đó. Áo sơ mi trắng được cài kín cúc, lưng thẳng như cây tùng, cả người toát lên vẻ xa cách lạnh lùng.

Theo lời Hiếu Tùy Sâm, đó là kiểu "chín chắn đến mức cứng nhắc" ở tuổi trẻ. Nhưng trong mắt những người ngưỡng mộ ở học viện, đó lại là khí chất của một "ngụy quân tử quyến rũ".