"Vừa rồi Tùy Sâm chắc đã nói với cậu chuyện cậu ấy muốn tìm người." Hoa Dụ Sanh ngồi xuống đối diện Tạ Việt.
"Ừ." Tạ Việt khẽ đáp.
"Không cần giúp cậu ấy đâu." Hoa Dụ Sanh cười nói.
Bàn tay đang cầm bút của Tạ Việt khựng lại. Y trầm mặc vài giây mới ngẩng lên, ánh mắt sắc bén nhìn vào nụ cười đầy ẩn ý của Hoa Dụ Sanh rồi nói với giọng lạnh nhạt: "Cậu biết người mà cậu ta đang tìm là ai mà đúng chứ."
Y không ngại giúp Hiếu Tùy Sâm, nhưng cũng chẳng muốn phí công vô ích.
"Đúng thế." Hoa Dụ Sanh thản nhiên đáp: "Người cậu ta tìm cũng chính là người tôi tìm."
Một câu thả ra nhẹ như không nhưng mang sức nặng như bom nổ.
"..."
Căn phòng lập tức rơi vào sự im lặng đầy kỳ dị.
Tạ Việt nhìn chằm chằm Hoa Dụ Sanh, ngón tay hơi siết chặt rồi nhấn nhẹ lên gọng kính.
Một cảm giác như vừa bị kéo vào trò chơi nước đυ.c.
Với mối quan hệ bạn bè lâu năm, y quá hiểu sự khác biệt giữa lúc Hoa Dụ Sanh đùa giỡn và nghiêm túc, thế nên hoàn toàn không tin lời cậu nói.
"Các cậu muốn làm gì thì làm." Tạ Việt hạ tầm mắt xuống rồi nói với giọng điệu lạnh nhạt.
"Nhưng đừng kéo tôi vào."
…
Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên.
Hi Hoà vừa nghe tiếng chuông vừa lao nhanh vào lớp học, kịp ngồi xuống chiếc ghế trống ở góc phòng đúng lúc giáo viên vừa bước vào. Cô mở sách giáo khoa ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Hương hoa nhè nhẹ thoảng qua theo làn gió từ cửa sổ, rơi nhẹ lên bục giảng.
Giáo viên dạy môn xác suất và đại số, thầy Nikolai mặc một bộ vest chỉnh tề nhưng mái tóc xoăn rối bời khiến người ta cảm thấy ông trông như vừa vội vàng đến lớp. Thầy cất giọng tiếng Anh lơ lớ đầy vẻ uể oải để bắt đầu bài giảng.
Nghe nói, ở Học viện Hoàng gia Thánh Đức có ba giáo viên tên Nikolai. Một người đang đứng đây dạy toán, một người dạy nghệ thuật và người cuối cùng phụ trách thể thao.
Ba mươi năm trước, sau nhiều cuộc thảo luận thống nhất và qua năm năm thử nghiệm cùng điều chỉnh, chính phủ Liên bang cuối cùng đã triển khai chính sách thi cử thống nhất, chính thức áp dụng chương trình đánh giá trình độ học thuật, gọi tắt là SLT.
Học sinh phải chọn ba môn chính từ các lĩnh vực như văn học, kinh tế, luật, ngôn ngữ, toán học, mỹ thuật, âm nhạc, v.v., đồng thời chọn thêm ba môn phụ để học. Mỗi năm có hai kỳ thi SLT, điểm cao nhất trong các kỳ sẽ được chọn làm điểm cuối cùng.
Hi Hoà chọn luật, ngôn ngữ và toán học làm môn chính.
Trong giáo dục phổ thông, thể thao là môn bắt buộc.
Tùy vào yêu cầu của trường hoặc ngành học mà học sinh nộp đơn, các môn bắt buộc có thể khác nhau. Một số trường còn yêu cầu kỳ thi phụ SLT-2 để xét tuyển.
Học viện Hoàng gia Thánh Đức là một trong những trường tư thục danh giá nhất liên bang, với đội ngũ giảng viên và bề dày thành tích không ai sánh bằng. Tuy nhiên, trường lại không nổi tiếng như nhiều trường công lập khác.
Chỉ khi các học sinh đại diện cho trường tham gia các cuộc thi và dễ dàng giành giải thưởng như thể "càn quét”, người ta mới ngỡ ngàng nhận ra danh tiếng lẫy lừng của Thánh Đức.
Ngay cả trong thời đại internet mở, giữa các trường học vẫn tồn tại một hố ngăn cách vô hình, tựa như ranh giới của tầng lớp quý tộc ngày xưa, cản trở dòng chảy tri thức vào tay những tầng lớp bình dân.
Nếu không phải vì Hi Hoà từ chối lời mời làm học sinh đặc biệt của nhóm nghệ thuật biểu diễn khi thi tuyển thì có lẽ cô cũng sẽ thường xuyên phải xuất hiện trước đám đông trong các cuộc thi.
Cô đã cố gắng hết sức để giành vị trí thủ khoa diện đặc biệt, cũng chính là để tránh ánh đèn sân khấu.
Nikolai giảng bài với thái độ chậm rãi nhưng từng câu từ đều mang sức nặng.
Hi Hoà vừa nghe vừa ghi chép nhanh chóng, tiếng bút bi loạt soạt trên giấy kéo cô tập trung cao độ. Trên màn hình PAD đặt bên cạnh, những ghi chú dày đặc đã hiện kín kèm theo các ký hiệu [1][2][3] và những dòng chú thích.