Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 26

Hi Hoà: “…”

Giọng nói trầm ấm của chàng trai lướt qua tai cô như một lớp lụa mịn, dẫu chỉ đang trình bày sự thật nhưng vẫn khiến cô lạnh sống lưng.

Điều khiến cô tuyệt vọng hơn cả là lời của Hoa Dụ Sanh không hề sai.

Cậu không tranh cãi rằng liệu Hi Hoà có phải người mà Hiếu Tùy Sâm đang tìm kiếm hay không, chỉ nói tiếp những hệ quả nếu để Hiếu Tùy Sâm tiếp tục tìm kiếm. Chừng đó đã đủ để khiến Hi Hoà do dự.

Ngay từ khoảnh khắc cô hoảng hốt trốn ra phía sau Hoa Dụ Sanh, căng thẳng đến mức khiến cậu nảy sinh tò mò, kết quả cũng đã được định đoạt.

Là do cô sơ suất để Hiếu Tùy Sâm nhìn thấy mặt mình.

Hi Hoà vẫn có thể giả vờ như không biết gì mà rời đi, nhưng cô hoàn toàn không có cách nào đối diện với những hậu quả mà Hoa Dụ Sanh đã vạch ra.

Một khi cô bị phơi bày trước toàn trường thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Hiện tại, người duy nhất có thể giúp Hi Hoà ngăn cản Hiếu Tùy Sâm chính là Hoa Dụ Sanh đứng sau lưng cô.

Hi Hoà nhìn chằm chằm vào chiếc tay nắm cửa bạc trong tay mình, cuối cùng buông tay ra, quay lại đối diện với Hoa Dụ Sanh.

Trong khoảnh khắc ấy đã có rất nhiều điều vụt qua tâm trí cô.

Hoa Dụ Sanh chỉ phỏng đoán rằng cô có thể là người khiến Hiếu Tùy Sâm trúng tiếng sét ái tình, nhưng cậu chẳng hề coi trọng điều đó. Với cậu, đó chỉ là một phút ngẫu hứng nhất thời của Hiếu Tùy Sâm mà thôi.

Đối với Hoa Dụ Sanh, việc ngăn Hiếu Tùy Sâm không dây dưa với một cô gái bình dân chẳng phải chuyện lớn, nhưng ngược lại, điều này còn có thể phù hợp với ý muốn của nhà họ Hiếu.

“... Tôi phải cảm ơn cậu thế nào đây?” Cô lên tiếng.

Hoa Dụ Sanh như vừa nhận được câu trả lời hài lòng. Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Hi Hoà, cậu thoải mái hỏi: “Cậu tên là gì?”

Lần này đến lượt Hi Hoà ngẩn người. Cô ngoan ngoãn giơ tay ra hiệu: “Hi Hoà, Hi trong Hi Nhĩ, Hòa trong Đích Hoà (mạ lúa).”

“Hi Hoà.” Hoa Dụ Sanh nhắc lại rồi khẽ mỉm cười: “Tôi là Hoa Dụ Sanh.”

Hi Hoà nhìn cậu. Lần đầu tiên cô cảm thấy việc giới thiệu bản thân và trao đổi tên tuổi lại là một nghi thức đầy ý nghĩa.

“Để tôi nghĩ xem.” Hoa Dụ Sanh đặt đốt ngón tay lên môi, ánh mắt chuyển về phía tấm bảng vẽ còn dang dở. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay lại, cẩn thận quan sát thân hình của Hi Hoà từ trên xuống dưới.

Ánh nhìn của cậu không có chút du͙© vọиɠ nào, chỉ đơn thuần như đang ngắm một đóa hoa hay một dòng nước.

Hi Hoà siết chặt tay ra sau lưng, cố gắng kìm nén cảm giác bứt rứt mãnh liệt khi bị nhìn chằm chằm.

“Hay là cậu làm người mẫu cho tôi đi.” Hoa Dụ Sanh nở nụ cười, nhẹ nhàng đề nghị.

“Người... người mẫu hả?!” Hi Hoà bất giác lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt, cả người nổi lên một tầng da gà.

Cô vốn dĩ đã không thích bị người khác chăm chú nhìn, huống hồ còn phải giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài để người khác từng chút từng chút phác họa dáng hình mình.

Huống chi... huống chi...

“Cậu có thể không tháo kính mà.” Hoa Dụ Sanh nhìn phản ứng đầy kháng cự của cô, không giải thích gì thêm mà chỉ khẽ cười bổ sung.

Môi Hi Hoà mím chặt, như thể có hàng loạt gai nhọn vô hình dựng đứng quanh cô.

Cô liếc nhìn cánh cửa bên cạnh, nơi Hiếu Tùy Sâm vừa bước vào. Không biết khi nào hắn sẽ ra, cô hiểu mình không thể kéo dài thêm được nữa, ngay cả tốc độ nói cũng trở nên gấp gáp.

“Cậu không thiếu người mẫu đâu nhỉ?”

Dù không đề cập đến thân phận và địa vị của Hoa Dụ Sanh, chỉ riêng vẻ ngoài của cậu thôi cũng đủ khiến vô số người xếp hàng, làm gì đến lượt cô chứ.

“Thế thì sao?” Hoa Dụ Sanh hỏi lại.

Cậu thậm chí còn chẳng buồn nhắc đến chuyện không phải ai cũng đủ tiêu chuẩn làm người mẫu của cậu, trở thành chất liệu trong những bức tranh của cậu. Cậu cũng rất lười giải thích điều đó.