Nói cách khác, cậu là một người khó hiểu, vì thế càng khó dùng những cách giao tiếp thông thường để đối xử.
Hi Hoà cố đứng thẳng lên, xoa dịu đôi chân tê mỏi, nhìn thẳng vào cậu, nghiêm túc nói: “Cuộc sống của tôi không cần diễn xuất.”
Cô không thể để mình rơi vào bẫy tự chứng minh.
Cuộc đối thoại giữa Hoa Dụ Sanh và Hiếu Tuỳ Sâm không có bất cứ chi tiết nào trực tiếp chỉ về phía cô. Học sinh tóc đen và đeo kính trong trường Thánh Đức đâu phải ít, mà quan trọng hơn là họ không hề có chứng cứ.
Nếu chỉ dựa vào việc Hi Hoà tránh né Hiếu Tuỳ Sâm để kết luận thì đúng là quá vô lý, bởi người sợ Hiếu Tuỳ Sâm trong trường này cũng đâu phải ít.
“Cảm ơn hôm nay đã giúp đỡ tôi. Tôi phải quay về lớp học đây.” Hi Hoà cúi người cảm ơn một cách lịch sự nhưng đầy xa cách, rõ ràng là muốn chấm dứt chuyện này, từ nay trở đi cứ xem như không quen biết.
Dù sao, cô và nhóm P4 vốn không cùng một thế giới.
Lời cảm ơn đã nói rồi, thế là đủ.
Hi Hoà nhanh chóng quay người, đặt tay lên nắm cửa, định mở ra và rời đi, dáng vẻ như thể thực sự gấp rút quay về lớp học.
“…”
Hoa Dụ Sanh bất ngờ chớp mắt, có vẻ như không ngờ cô lại dứt khoát như vậy.
Câu nói của cô rằng cuộc sống của mình không cần diễn xuất, chẳng phải đang ngầm ám chỉ rằng cậu và cô là hai thái cực đối lập sao?
Người khác nghe vậy có lẽ sẽ nổi giận nhưng Hoa Dụ Sanh chỉ cảm thấy thú vị.
Sinh ra trong gia tộc như cậu, việc gặp đủ mọi hạng người, nói lời thuận theo mỗi người đã là chuyện thường như cơm bữa.
Trong những buổi tiệc xa hoa, ai cũng đeo những chiếc mặt nạ khác nhau, cùng nhau nhảy điệu vũ giống hệt.
Trong mắt Hoa Dụ Sanh, Hi Hoà gần như chẳng hề che giấu điều gì, hoặc có chăng thì cách che giấu của cô cũng vụng về đến đáng yêu như một chú chim non còn trong tổ.
Cô hẳn phải được gia đình rất yêu thương.
Ngay cả khi việc Hi Hoà tiếp cận cậu là một cách mới để làm thân, Hoa Dụ Sanh cũng sẵn sàng tận hưởng niềm vui mà nó mang lại.
Dẫu cậu đã nhận ra thực tế không phải vậy.
Thế nhưng, sự tò mò trong cậu lại giống như trái cấm trong tay Eva, càng lúc càng cám dỗ cậu tiến sâu hơn.
Hoa Dụ Sanh tựa má lên mu bàn tay, yên lặng nhìn theo Hi Hoà rồi thản nhiên nói: “Không đủ đâu.”
“Tôi sẽ không làm khó cậu, nhưng Hiếu Tuỳ Sâm thì khác. Khi cậu ta thực sự muốn tìm một người thì chắc chắn sẽ làm tới cùng đấy.”
Bàn tay Hi Hoà siết chặt nắm cửa, cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau: “Vậy nếu cậu ta ép tất cả mọi người phải tháo kính ra thì sao?”
“Không thể nào…” Hi Hoà mở to mắt, theo phản xạ định phản bác lại.
Trường Thánh Đức luôn đề cao tự do và quyền riêng tư của mỗi cá nhân, một triết lý phù hợp với chính sách của chính phủ liên bang. Hơn nữa, trong trường này, nơi có đầy những “hoàng thân quốc thích”, chuyện ép buộc như vậy nghe ra thật phi lý.
Nhưng tìm người trong Thánh Đức, với Hiếu Tuỳ Sâm thì chẳng khác nào lấy đồ trong túi.
Người ta vẫn truyền tai nhau câu chuyện về một vị hoàng tử nhỏ từ một quốc gia xa xôi, thậm chí đã chấp nhận phẫu thuật chuyển giới để quyến rũ Hiếu Tuỳ Sâm. Cuối cùng, người đó vẫn bị đá bay ra khỏi trường, dù có quỳ xuống cầu xin cũng không tránh khỏi số phận phải rời khỏi Thánh Đức.
Càng ở vị trí cao trong xã hội thì những người đã từng nếm trải sự ngọt ngào của tầng lớp này càng ra sức bảo vệ, tôn sùng và thậm chí khao khát đạt đến những nấc thang cao hơn.
Họ ghét bỏ những người giàu không phải vì sự giàu có mà vì họ căm ghét việc người giàu hơn không phải là chính mình.
“Đây là Thánh Đức.” Hoa Dụ Sanh mỉm cười nhắc nhở: “Nếu là Tạ Việt, cho dù làm theo ý của Hiếu Tuỳ Sâm thì Tạ Việt vẫn sẽ dùng cách tinh tế hơn, chẳng hạn như lấy lý do ‘kiểm tra sức khỏe’ đấy.”