Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 24

Hoa Dụ Sanh khẽ cười: “Thật sao.”

Cậu có vẻ đã nắm được câu trả lời mình cần. Ngón tay mở ra thoải mái, giọng điệu chuyển sang nhẹ nhàng hơn: “Hôm đó cậu đã ăn gì vậy?”

“Hả?” Hiếu Tuỳ Sâm sững sờ, mất vài giây để nhận ra ý của Hoa Dụ Sanh. Sau đó, vẻ mặt đầy tức tối, hắn bước dài đến chiếc bàn trống cạnh Hoa Dụ Sanh, ngồi phịch xuống, chân dài vắt chéo một cách đầy bực bội: “Tôi không hề ăn gì hỏng cả!”

Hiếu Tuỳ Sâm càng tiến lại gần, Hi Hoà càng thêm căng thẳng.

Hoa Dụ Sanh nghe thấy tiếng động khe khẽ bên cạnh, liếc nhìn bóng dáng đang thu mình của cô rồi khẽ nghiêng người, chắn giữa cô và Hiếu Tuỳ Sâm, giọng nói vẫn giữ vẻ chân thành nhưng hàm chứa chút ẩn ý.

“Nhưng cách cậu mô tả nghe giống như đã ăn phải nấm ảo giác vậy đấy.”

Nào là "như mộng như ảo", nào là "như hoa như mây".

Đây đâu phải là những từ để miêu tả một con người.

“Cậu nên kiểm tra lại đi.” Hoa Dụ Sanh nhã nhặn gợi ý, giọng nói vừa thân thiện vừa như đang trêu chọc.

“Tôi không đùa đâu!” Hiếu Tuỳ Sâm bực bội bật dậy, quay người sải bước về phía căn phòng bên trong phòng nghỉ, vừa đi vừa lớn tiếng: “Tôi không quan tâm! Tôi sẽ nhờ Tạ Việt giúp tôi tìm ra cô ấy!”

“Okay, chúc cậu may mắn nha.” Hoa Dụ Sanh vẫy tay như tiễn biệt.

Đợi đến khi thấy Hiếu Tuỳ Sâm tức tối bước vào phòng trong, Hoa Dụ Sanh mới chậm rãi quay người lại.

Cậu cầm lấy chiếc gậy dài đặt ở bên cạnh, đầu gậy đính một viên ngọc lục bảo được cậu dùng để chống lên tấm ván gỗ cứng treo trên khung.

Hi Hoà ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn đầy thú vị trong đôi mắt sáng ngời của Hoa Dụ Sanh.

“Tôi vừa giúp cậu giữ một bí mật.” Cậu khẽ cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ đùa cợt mà vẫn sắc bén, trông như một chú công kiêu hãnh nhưng tinh tế.

“Lần này cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?”

Hi Hoà thoáng sững lại, sau đó quay đầu, định đứng dậy. Nhưng đầu cô lại va phải tấm ván cứng, buộc phải cúi xuống luồn qua khe rồi nhẹ nhàng phủi bụi trên người, bình thản đáp: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.”

Hoa Dụ Sanh xoay nhẹ ngón tay, chiếc gậy được cậu cầm trở lại, đầu gậy khẽ chạm đất. Đôi khuyên tai nơi dái tai cậu hơi lay động, ánh lên sắc xanh lục bảo đồng điệu với đầu gậy.

Cậu nhìn theo bóng lưng Hi Hoà, giọng nói chứa đầy tò mò: “Có ai từng nói với cậu rằng, cậu không giỏi diễn xuất chưa?”

Hi Hoà bước được vài bước nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, quay đầu lại nhìn Hoa Dụ Sanh.

Thiếu niên khẽ nhướn mày, ánh mắt trong trẻo nhưng ẩn chứa sự sắc bén, như có thể thấu hiểu tất cả. Mà nụ cười thường trực đã che giấu đi những góc cạnh sắc sảo ấy khiến cậu trông thật hiền hòa và vô hại.

Ánh mắt Hi Hoà bắt gặp ánh nhìn của Hoa Dụ Sanh, tim cô bất giác đập loạn nhịp vì căng thẳng.

*Cậu ta đang thử thăm dò mình đây mà.*

Làn gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa thoang thoảng.

Rèm cửa màu nhạt phấp phới bay lướt qua khung vẽ dựng sẵn.

Trên bàn làm việc của Hoa Dụ Sanh, mọi thứ được sắp đặt có vẻ lộn xộn nhưng thực chất rất trật tự, tất cả đều nằm trong tầm tay của cậu.

Không gian phòng nghỉ rộng lớn, xa hoa không làm lu mờ sự hiện diện của cậu.

Cậu ngồi thoải mái giữa đống họa cụ, giống như nhân vật trung tâm trong một bức tranh sơn dầu treo trên tường của tòa lâu đài cổ kính.

Người được đồng học trong trường ca tụng như một “hoàng tử” bước ra từ câu chuyện cổ tích, còn với Hi Hoà thì lại là một “tòa lâu đài trên không” không thể nào chạm tới, giờ đây đang ngồi ngay trước mặt cô.

Mọi cử chỉ, lời nói của Hoa Dụ Sanh đều như đang âm thầm giải thích vì sao cậu lại là người khiến tất cả phải ngưỡng mộ.

Cậu khiến Hi Hoà cảm thấy “xa lạ”.

Cái “xa lạ” ấy không xuất phát từ thời gian tiếp xúc mà là từ sự khác biệt quá lớn về tầng lớp khiến cô không thể tìm được hình mẫu tương tự trong số những người từng gặp. Và vì thế nên cô không có kinh nghiệm để tìm ra cách giao tiếp phù hợp.